Ánh nắng tinh nghịch luồn qua ô cửa sổ.
Trên giường có hai con sâu ngủ, cuộn chặt người trong chăn mặc cho có hai tên nào đó kéo chăn gọi dậy.
- Mặt trời lên cao rồi.
Dậy đi.
Cậu giật chăn la hét, sáng nay chuẩn bị đến công ty thì mẹ gọi tới nói hôm nay không cần đến.
Kêu cậu và hắn qua phòng gọi bọn họ dậy, nói là mau sửa soạn đúng 7h tối nay đến nhà hàng dự tiệc.
Đứng đây từ 7h sáng đến bây giờ cũng 10h trưa.
Vậy mà hai con người nào đó ngủ say sưa, không biết trời trăng gì.
- Gọi vô ích thôi.
Hắn lạnh lùng nói, dứt câu hắn xoay người bước vào phòng tắm bê ra một thau nước.
Chẳng nói chẳng rằng thẳng tay hất thau nước vào mặt bọn cô.
- Áaaaa.
Tiếng hét thật kinh khủng, hắn và cậu cũng phải bịt tay cách xa mười bước chân.
- Chết tiệt, ai phá giấc ngủ của tôi?
Cô cáu gắt cầm nguyên cái gối ném xuống đất, đầu tóc ướt nhẹp rũ xuống, từng giọt nước nhỏ tí tách.
Còn con em nào đó của cô nó đang nằm ngủ ngon lành.
Nó nằm trong góc quay mặt vào hướng trong nên chẳng ảnh hưởng là mấy.
Tức giận, phẫn nộ cô bèn tìm người nào đó trút giận, mà thói quen của cô là người lãnh hậu quả phải là người gần cô nhất.
Giật phăng cái chăn của nó, thẳng tay giáng lên đầu nó cái bốp.
- Đau...thế nào chị lại cốc em?
Cái chất giọng ngáy ngủ của nó vang lên, tay ôm đầu ngồi dậy, nhìn tổng thể từ trên xuống dưới của cô, nó giật mình quơ vội cái chăn quấn vào người cô.
- Ai làm chị thành ra bộ dáng này?
- Là bọn họ.
Cô ủy khuất, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào hai tên kia.
- Tôi vô tội à nha!
Cậu biện minh, mắt hướng về ai kia đang toả sát khí khắp phòng.
- Nhanh thay đồ cảm lạnh bây giờ.
Hắn thong thả đút tay vào túi quần, người dựa hẳn vào cửa nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở.
Lời vừa nói xong, xoay gót rời đi cũng không quên lôi theo cậu bỏ lại hai cô như con nai vàng ngơ ngác.
Trơ mặt ra không hiểu cái quái gì.
Khi không bị gọi dậy còn đâu có dịp mơ với chả mộng nữa.
Giờ lại bị quăng cho cục bơ bự tổ chảng, lắc lắc cái đầu xua đi những cái thứ vớ vẩn nghĩ nhiều nhức óc đó đi.
Cô và nó lần lượt đi đánh răng rửa mặt, thay đồ xuống dưới trình diện bọn hắn và chuẩn bị cho màng tra khảo của mình.
Hắn và cậu đang ngồi nhâm nhi tách cà phê nhàn nhã đọc báo.
Mắt cứ dán vào tờ báo mà trong đầu cứ nghĩ- Sau một tiếng rưỡi mình rời đi thì bây giờ họ đã xong chưa.
Hai cái bóng lúp ló ở phía cầu thang chẳng chịu chui ra.
- Chị ra trước đi, còn không đi thì để em đi chứ chị làm gì cản em hoài vậy.
Mình đâu phải tội phạm đâu mà cứ lúp lúp ló ló kiểu này.
- Suỵt, nhỏ tiếng thôi bọn họ nghe thấy bây giờ.
Chắc chắn họ có âm mưu, em thấy lạ không tại sao hôm nay họ không đến công ty mà lại ở nhà.
- Ờ ha, chị nói em mới để ý
Cô và nó đâm chiêu suy nghĩ, mắt chăm chú nhìn bọn hắn, bỗng cô la lên
- Họ đâu rồi?
- Đây nè.
Lời vừa dứt là cả hai được thưởng cho hai cái cốc đầu đau điếng.
Rảnh rỗi đứng đây tám chuyện, khiến ai đó ngồi chờ tức xì khói vì cứ bị mama đại nhân gọi điện nhắc nhở liên tục.
Mắt ai oán lườm ai kia nhưng cũng ngoan ngoãn theo đuôi hắn và cậu ra ngoài phòng khách.
- Có gì nói đi, bọn tôi đói bụng lắm!
Cô nói với vẻ mặt nhăn nhó, đói chết cô rồi.
Hôm nay ngủ nướng chi không biết bây giờ cỡ 12h rồi mà chưa có gì lót dạ, đói muốn xỉu luôn.
Nó cũng chẳng khá hơn cô là bao, đói đến nỗi chẳng buồn mở miệng nói nữa.
Hai tay ôm bụng ngăn tiếngọt ọt phát ra
Bọn hắn nhìn bộ dạng của hai cô rất mắc cười nhưng cố nhịn lại làm mặt lạnh.
Có ai như hai tên này không, người ta đói không cho ăn mà còn cười cho được.
- À, tối nay đi dự tiệc ấy mà.
Mama bọn tôi kêu bọn tôi nói với hai người để chuẩn bị.
- Có vậy thôi sao?
Cô lạnh giọng hỏi làm ai nấy đổ mồ hôi hột ngoại trừ tên mặt lạnh là hắn.
Cậu gật gật đầu,chuẩn bị chạy đi tránh cơn núi lửa bùng nổ nhưng không may, cô đã biết được nên cô nhanh hơn cậu một bước túm lấy cánh tay cậu.
Nhìn là như vậy đó nhưng thật chất là cô đang báu tay cậu, nghiến răng ken két thuyết giảng một bài ca bất tận.
- Tại sao anh lại phá giấc ngủ của tôi, còn vào phòng của tôi khi chưa có sự cho phép.
Anh có biết là nam nữ thụ thụ bất tương thân, nếu lỡ anh làm gì trong lúc tôi đang ngủ thì sao.
Người trong nhà nhìn thấy sẽ nghĩ gì, anh nghĩ đến chưa hả?
Cô tuôn ra một tràng dài, mệt đứt hơi cố hớp lấy từng ngụm không khí để thở.
Cậu xoa xoa lỗ tai mình, không ngờ nhìn cô hiền lành vậy mà cũng biết mắng người cứ như sư tử hà đông.
Sau khi ổn định nhịp thở, cô chợt nhớ ra gì đó rồi kêu lên.
- Quên nữa, anh còn nợ tôi một điều.
Nghe cô nói, cậu nhăn mặt, cố gắng nhớ ra nhưng đều vô ích trong đầu cậu chỉ văng vẳng những lời cô chửi.
- Là gì?
- Không nhớ cũng không sao.
Tôi nhắc cho anh nhớ, anh hứa làm osin cho tôi một tuần.
Cô mỉm cười thật tươi, đôi mắt sáng long lanh loé lên vài tia giảo hoạt.
- Có sao?
Cậu nghi hoặc nhìn cô.
Thật không đây hay mình bị cô ta lừa?
- Đưa đầu đây, tôi đánh cho anh nhớ.
Cô lại nổi trận lôi đình,hai tay chống hông, mắt hừng hực lửa muốn thiu rụi cả căn phòng.Cái tên này hứa đã không nhớ, nói trước quên sau, đồ não cá vàng.
- Mà osin phải làm gì?
Cậu ngây thơ hỏi làm người nào đó suýt