Mọi người vây xung quang giường bệnh bọn cô, hồi hộp chờ đợi, và không phụ lòng mọi người bọn cô từ từ hé mở mí mắt nặng trịch, đầu đau quá, từng sự việc xâu chuỗi lại lướt qua trong đầu bọn cô.
Đầu tiên là hủy hôn, chuẩn bị rời xa nơi đây thì bị hãm hại.
Nếu không nhầm kẻ chủ mưu là ba ả kia bởi bọn cô nghe được cuộc trò chuyện vô tình đó.
Bọn cô chọn cách im lặng mà rời đi mà lại còn mướn người truy sát làm liên luỵ người vô tội, mất một mạng người.
Bọn cô biết được chuyện này là trong lúc ý chí dần khôi phục có nghe loáng thoáng các y tá bảo nhau bọn cô may mắn hơn bác tài xế xấu số kia.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, được lắm, nếu muốn đấu bọn tôi đấu cùng các người.
Nhất định cho mấy người thân tàn ma dại, quãng đời còn lại phải sống trong chốn ngục tù, từng ngày đếm lịch mong cơ hội thoát ra mà chẳng một tia hi vọng.
Cho các người biết thế nào là đau khổ, thế nào là sự mất mác, chờ đó mà nhận lấy.
- Đây là đâu? Tôi là ai? Các người sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế?
Nó lên tiếng, nó giả vờ mình bị mất trí nhớ để tiện bề trả thù ba ả kia, tỉnh dậy lại bị cái nhìn xuyên thủng của mọi người cứ chòng chọc vào nó, cảm giác cứ sao sao ý, đan xen lẫn lộn, có cảm giác không nỡ.
Cô và nhỏ tỉnh dậy cũng ngơ ngác nhìn nó, vì nó đã ra dấu bảo đừng thắc mắc, giải thích sau nên đành im lặng bắt chước nó, đưa ánh mắt xa lạ nhìn mọi người.
- Con không nhớ bọn ta sao?
Ba mẹ họ nhào vô ôm chầm lấy ba người làm cô, nó và nhỏ phải nhăn mặt vì đau, có phần nghẹt thở.
- Nghẹt thở a.
Ba người đồng thanh, huhu, khó khăn lắm mới tỉnh dậy, thật chẳng muốn ngủ nữa đâu, ba mẹ à, con biết người kích động khi bọn con không nhớ ra nhưng đừng ôm chặt quá, có khi người làm con chết vì cái ôm đấy.
- Ừ...ừ ba mẹ xin lỗi.
- Ba mẹ sao?
Bọn cô nói, mọi người nhìn nhau, nước mắt lại tuôn trào.
Họ phải sống sao đây, đứa con gái họ đứt ruột đẻ ra lại quên sạch kí ức, một chút chẳng còn, cứ tròn xoe mắt, đề phòng họ như người dưng nước lã.
- Bác sĩ đâu, ông mau vào đây khám xem họ bị gì ?
Hắn hét lớn, ông bác sĩ vội chạy vào.
- Ra ngoài, để tôi kiểm tra.
Mọi người lần lượt ra ngoài, ông bác sĩ bắt đầu kiểm tra, lát sau ông đi ra, nói.
- Họ bị mất trí nhớ tạm thời ngoài ra không gì nghiêm trọng nữa.
Ông bác sĩ thấy kì lạ, rõ ràng là vùng đầu không chấn thương nặng cớ gì lại mất trí nhớ, chẳng lẽ ông kiểm tra sai sót hay sao.
Mọi người lại ùa vào phòng, hỏi bọn cô đủ điều nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu, kèm theo câu nói.
- Đừng nói nữa, cố nhớ đầu lại đau, đừng ép nữa mà.
- Chí ít con phải nhớ bọn ta là mẹ tụi con chứ.
Sao con lại quên hả Băng Nguyệt, Nguyệt Băng?
Ông Hạ Văn cùng bà Băng Ngọc đau xót khi nhìn hai đứa con mình hết mực yêu thương trở nên xa lạ.
Bên nhỏ chả khá là bao, ba mẹ nhỏ trách mình quá ham công tiếc việc, vô tình bỏ rơi nhỏ một mình tự chăm sóc bản thân.
Giờ gặp lại thì lại như không quen biết nhau, có phải ông trời đang trừng phạt họ.
- Băng Nguyệt, Nguyệt Băng, Thanh Trúc là tên bọn con?
Đã giả vờ thì phải tới nơi tới chốn, không để lộ bất cứ sơ hở nào, bọn cô trong lòng ngàn vạn lần xin lỗi.
- Xin lỗi ba mẹ, có như vầy tụi con mới không liên luỵ đến người.
- Thôi, các con cứ từ từ mà nhớ, có quên cũng chẳng sao, điều quan trọng là tụi con phải dưỡng thương cho lành và phải nhớ kĩ tụi con là con gái của bọn ta.
Ba mẹ chị em cô và nhỏ cố dằn lòng, kìm dòng cảm xúc tràn đầy mới nói được như thế.
Mất trí nhớ cũng tốt, có thể quên ba người mém chút là chồng kia.
Quên kí ức đau buồn, lạc quan, hồn nhiên mà sống, họ đã vui rồi chẳng dám mong ước gì thêm.
- Vâng ạ, còn mấy người này là ai?
Bọn cô gật đầu, rồi chỉ tay mấy người còn lại nhưng tuyệt nhiên không chỉ bọn hắn, thưởng cho họ cục bơ to đùng.
- Người quen của tụi con.
- Vâng ạ.
Bọn cô gật đầu xem như đã biết, tặng cho họ nụ cười thân thiện.
Bọn hắn hắc tuyến giăng đầy, mặt rõ đen thui, nhìn bọn hắn tưởng như mây giông ầm ầm kéo đến, sắp có bão vậy.
- Ba mẹ và mọi người về nghỉ đi, mai lại tới.
Bọn cô thấy rõ sự mệt mỏi ở mọi người, nếu cứ như thế, ba mẹ họ sẽ kiệt sức mất.
Họ đã một đời gánh vác khổ cực, nhọc nhằn, chăm lo cho bọn cô khôn lớn, đều dành những thứ tốt nhất cho bọn cô.
Nay bọn cô lại làm họ càng sầu não khiến họ lại tự trách mình.
Thiệt tình bọn cô cảm thấy mình thật bất hiếu nhưng phải vì mục đích, an toàn nên đành thế thôi.
- Thôi, ăn gì ta mua cho.
- Ba mẹ à, về nghỉ ngơi đi, tụi con có thể tự mua ăn được mà.
Bọn cô mè nheo, ánh mắt long lanh đầy sự van nài, bọn cô có thể đi mà mặc dù nó có chút chật vật, bất tiện nhưng không sao.
Bất quá ngồi xe lăn cũng được, ba mẹ đừng lo nữa, nhìn xem người như già thêm vài tuổi ý, thương quá cơ.
- Nhưng...nhưng...
Mọi người cứ nhưng nhị không rời đi đến khi bọn hắn lên tiếng.
- Mọi người yên tâm đi ạ, bọn con sẽ chăm sóc họ.
Vừa dứt lời thì nhận ngay ánh mắt viên đạn của ba mẹ người nào đó.
Ngay cả lễ kết hôn, ngày quan trọng của cuộc đời người con gái, không để buổi lễ yên bình diễn ra dưới sự chứng kiến của mọi quan khách, để cho người yêu cũ, tình nhân đại loại cho gì đó mà theo họ rất đáng khinh phá huỷ hôn lễ, thì lấy tư cách gì chăm sóc cho con họ.
- Đúng đó, để mấy cậu chủ ở đây đi.
Cái gì? Bọn cô gọi bọn hắn là cậu chủ, nghe như sét đánh ngang tai, sốc không thể tưởng tượng nổi, trân trân nhìn bọn cô tra khảo.
- Sao tụi con gọi mấy người đó là cậu chủ?
- Dạ, trong trí nhớ của tụi con hình như gia đình mình mắc nợ họ nên tụi con đi là người hầu để trả nợ ạ.
...
Cạn lời rồi, trong đầu ba mẹ chị em cô và nhỏ đầy dấu chấm hỏi.
Sao nhớ cái có lợi cho bản thân thì không, mà lại nhớ cái tào lao, mấy thứ thiệt thòi như thế.
Còn dùng ánh mắt nai tơ nữa chứ, đúng là ngốc lắm.
Bọn cô thì khác nha, phải uốn lưỡi dữ lắm mới thốt những lời hoa mĩ cho bọn hắn nghe mát ruột mát gan.
Chứ sau này không có cửa mà hả với chả dạ đâu.
Chờ đi, mấy tên đàn ông xấu xa các người, lăng nhăng, ong bướm, có cái này muốn cái kia, đồ bắt cá hai tay, hứa một đời chung thủy, chưa chi tình cũ không rủ cũng tới, tình nhân kéo đến đòi chịu trách nhiệm.
Cái cục tức này chưa nuốt trôi thì cái khác ập tới.
Càng nói càng giận, hận không có chỗ mà trút lên.
Ba ả kia nghĩ mình là ai chứ, không có thai lại đi nhận vơ, còn dám hại người vô tội, đáng hận mà.
Đợi bọn ả sau khi dọn tới biệt thự của bọn hắn đi, bọn cô sẽ cho nếm đủ mùi vị, hãy cùng với bọn hắn chia ngọt sẻ bùi, đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau, vậy mới công bằng, hahaha...
Nụ cười đầy thâm hiểm, đang âm thầm lên kế hoạch tỉ mỉ, sớm thôi mấy người đó sẽ được bọn cô phục vụ tận tình 24/24.
Chu đáo đến mức các người muốn quên cũng không được, là bài học đầu đời các người phải khắc cốt ghi tâm khi lỡ dại động nhầm ổ kiến lửa như bọn cô.
- Không về, tụi con giận nha!
Quay sang, bọn cô phát hiện mọi người không đi vẫn đứng đó liền ra chiều làm nũng.
Nhưng công nhận tác dụng cực kì, mọi người đã lần lượt kéo nhau ra về chỉ còn bọn nó và bọn hắn trong phòng.
Thấy mọi người đã về hết, hắn ra hiệu cho anh và cậu, hai người kia hiểu ý, ẵm cô và nhỏ đặt trên xe lăn đẩy ra ngoài, mấy cái người này, người ta mới tỉnh lại không cho người ta nghỉ ngơi còn bày trò.
- Cậu chủ, người đưa bọn tôi đi đâu.
Cô và nhỏ phản kháng nhưng tay chân đều bị thương, sức lực chưa đủ để giết một con muỗi chứ huống chi là đánh cậu và anh.
Hai người kia không trả lời, đẩy cô với nhỏ thẳng ra ngoài.
Hắn xích lại gần nó lên tiếng hỏi.
- Nguyệt Băng, em ăn gì anh mua.
- Cậu chủ, phận tôi là người hầu, xin cậu ý tứ đừng xưng hô thân mật như thể ta đang yêu nhau, tôi nổi da gà đấy.
Nó nói, quay lưng về phía hắn.
- Cái gì, anh thích anh có quyền.
Thế rồi hắn cứ kể lại chuyện trước đây.
Nào là nó bám theo hắn, giở trò câu dẫn hắn, làm hắn yêu nó, tất nhiên hắn lượt qua những đoạn cãi vã và không hề đề cập đến việc kết hôn không thành kia.
Nó nghe mà điếc hết cả tai, tay nắm chặt thành nắm đấm chỉ muốn lao vào đấm gãy răng hắn.
Xạo vừa vừa thôi, nghe nó mất trí thì muốn nói, muốn bịa gì cũng được sao? Phiền chết được, nó càu nhàu.
- Cậu chủ về đi, người nói nhiều quá!
- Nếu anh là cậu chủ thì anh nói em phải nghe, không có quyền đuổi anh.
Hắn được đằng chân lên đằng đầu, dám lấy quyền thế mà uy hiếp nó.
Nó nghiến răng ken két, trong lòng phỉ nhổ hắn, rủa xối xả, bực bội nó hét.
- Về đi.
Hắn mặt dày không đi, trèo lên giường của nó nằm luôn, cả hai chen chúc trên chiếc giường bé tí, máu sôi sùng sục, nó chửi mắng.
- Cậu chủ về đi, cút khỏi đây, tôi không muốn cậu làm phiền, đưa chị tôi với Thanh Trúc về phòng ngay, rồi làm ơn cậu với hai cậu chủ kia đi đi.
- Anh nói rồi, anh thích ở đây.
Hắn ôm chặt nó, tỳ cằm lên đầu nó.
Nó thấy mình thật nhỏ bé, nói không được hắn, nó tự mình đi.
- Cậu không đi, tôi đi.
Nó không quan tâm mình trong thân phận người hầu thấp cổ bé họng, thẳng tay đẩy hắn.
Nhưng khổ nỗi cái giường bé tí, nó đẩy một phát hắn liền lăn xuống giường, đập đầu xuống đất, u lên một cục trên trán.
Hắn bò dậy lườm nguýt nó, đã thành ra như vầy mà còn hung dữ, tính nết khó bỏ