– Ưm..
Sáng sớm, Vũ Hương Ly cựa mình tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh liền thấy trống trơn, cũng không còn hơi ấm thì giật mình bật dậy.
– Chị
Câu đầu tiên là gọi, thế nhưng không có ai đáp trả. Vũ Hương Ly có chút hoang mang, Trần Thiên Hương đi đâu? Sáng sớm đã đi như thế?
– Chị Hương.
Vũ Hương Ly chạy vào phòng tắm, thấy đồ ngủ của Trần Thiên Hương trong giỏ đồ bẩn, khẳng định đã ra ngoài rồi. Vũ Hương Ly nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Trần Thiên Hương, nhưng lại bất chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại của người kia trong phòng. Vậy là không mang điện thoại theo. Làm cái gì mà sang sớm ngày ra đã ra ngoài, lại còn không mang theo điện thoại nữa. Vũ Hương Ly tuỳ tiện làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay quần áo rồi ra khỏi phòng đi tìm Trần Thiên Hương. Đi quanh khách sạn nhưng không thấy bóng người kia đâu, ghét thật, Vũ Hương Ly ghét nhất những lúc không thể xác định được vị trí của Trần Thiên Hương.
***
– Sao lại có hứng gọi tớ đi dạo biển sáng thế này?
Trần Thiên Hương hỏi Nguyễn Thái Hà. Thực ra sáng nay Nguyễn Thái Hà nhắn tin, rủ mình đi dạo biển. Trần Thiên Hương dậy sớm, mà cũng không thể ngủ tiếp được nữa, nhìn sang Vũ Hương Ly vẫn còn đang say ngủ không nỡ đánh thức nên nhẹ nhàng rời đi, cũng quên không mang theo điện thoại.
– Tớ chỉ thấy sáng trong lành thế này, muốn đi dạo biển một chút để hít không khí nhưng không có ai đi cùng, tự nhiên nghĩ đến Thiên Hương nên mới rủ ra.
– Ừ.
Trần Thiên Hương mỉm cười gật đầu, nghe lí do có vẻ hợp lí.
– Cô gái đi cùng cậu tối qua đâu?
– À, Hương Ly đang ngủ, tớ dậy, không đánh thức cô ấy.
– Hai người ở chung?
– Ừ.
– Vậy cậu với cô ấy là quan hệ tình cảm?
– Đúng, là quan hệ tình cảm.
Trần Thiên Hương mỉm cười đáp, bây giờ không cần phải dấu diếm gì cả.
– Tớ đọc tin, cũng không nghĩ Thiên Hương như vậy. Người phụ nữ hoàn hảo như cậu, có thể thế sao?
– Như vậy là như thế nào? Phụ nữ như thế nào thì chung quy vẫn là phụ nữ thôi. Gặp được người phù hợp với mình, không có gì không thể cả.
Trước đây Trần Thiên Hương cũng từng nghĩ, tình yêu nghĩa là xuất phát từ một nam và một nữ, chân chính yêu nhau, như cô và Minh vậy. Nhưng sau khi gặp Vũ Hương Ly, người này đã cho cô biết, không chỉ nam và nữ mới là tình yêu, tình yêu có thể xuất phát từ bất cứ ai, chỉ đơn thuần là một người yêu một người. Không phân biệt gì cả.
– Nếu tớ biết trước Thiên Hương là người như vậy, nhất định sẽ cố gắng theo đuổi, nhưng lại sợ cậu từ chối, nghĩ tớ là kẻ lạ lùng, vậy nên..
Nguyễn Thái Hà mỉm cười nói.
– Cái này cũng không biết, có thể tuỳ từng người mà nên duyên thôi.
– Vậy nếu bây giờ theo đuổi, còn có thể kịp không?
Nguyễn Thái Hà ánh mắt chờ mong nhìn Trần Thiên Hương.
– Tớ có người phù hợp với mình rồi, còn cần gì ai theo đuổi. Cậu cũng đừng lãng phí thời gian.
Trần Thiên Hương cũng là không ngờ người bạn cũ này có thể có tình cảm như vậy, chẳng trách ngày trước cậu ta hay thích làm những hành động thân mật với mình.
– Ừ, có lẽ thế, xem ra tớ với Thiên Hương không thể có cơ hội, dứt duyên thật rồi.
– Sao mà dứt duyên, trước đây đều là bạn bè, sau này chúng ta cũng vẫn là bạn bè mà.
Nguyễn Thái Hà nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã của Trần Thiên Hương, tại sao đã sớm ưng ý, lại không theo đuổi, bây giờ gặp lại, đổi ý cũng đã muộn rồi. Lòng tự nhiên thấy buồn buồn, mất mát.
– Vậy, cho tớ ôm Thiên Hương một cái, sau cái ôm này, tất cả tình cảm gì cũng đều chuyển thành tình bạn hết.
Trần Thiên Hương nghe xong hơi do dự, ôm sao? Nhưng thôi, có ôm một cái cũng không ảnh hưởng gì.
– Ừ.
Nguyễn Thái Hà được đồng ý, liền đưa tay vòng qua eo Trần Thiên Hương, trọn vẹn ôm lấy, con người này trước đây cô đã từng ôm qua nhiều lần, vẫn là như thế, mềm mại, thơm mát, làm người ta có cảm giác muốn động lòng. Chẳng trách mình mấy năm nay không tìm được người vừa ý, gặp ai cũng cảm thấy không đủ để động lòng.
Vũ Hương Ly xem trong điện thoại của Trần Thiên Hương, thấy tin nhắn của cô với Nguyễn Thái Hà, đọc xong liền hiểu ngay Trần Thiên Hương vì lí do gì mà đi sớm, cũng xác định được Trần Thiên Hương đang ở đâu, liền chạy ra bờ biển tìm. Cuối cùng, cũng tìm được, nhưng lại vô cùng bất ngờ, thấy thân ảnh kia đang cùng người khác ôm ấp. Vũ Hương Ly nhìn bóng lưng Trần Thiên Hương, lại thấy Nguyễn Thái Hà đang nhìn mình, trong lòng chợt cộm lên cảm giác khó chịu. Tại sao Trần Thiên Hương và người này lại ôm nhau.
Về phần Nguyễn Thái Hà, vừa nhìn thấy Vũ Hương Ly liền nới lỏng tay, đưa tay lên giữ lấy cần cổ Trần Thiên Hương, đổi ôm thành hôn. Trần Thiên Hương giật mình, đẩy Nguyễn Thái Hà ra, nhưng xem ra là không được, Nguyễn Thái Hà giữ chặt lấy, Trần Thiên Hương bây giờ giãy dụa, chỉ khiến người ngoài nhìn vào thấy cô giống như đang mãnh liệt tiếp hôn thôi.
Vũ