– Không cần, bố chỉ cần lo mọi thứ, con sẽ tự ở một mình.
Vũ Hương Ly nói, cô không muốn ở chung với cô gái gọi là Khánh Ly kia, chính là một trong những kẻ phá vỡ hạnh phúc gia đình của cô, đối mặt với Vũ Khánh đã làm cô đau đớn, lại đối mặt với cô gái kia, cô sẽ không chịu nổi mất.
– Nghe bố đi Ly, con mới ra nước ngoài định cư chắc chắn không thể tự mình ở được, còn mất một thời gian học tiếng nước ngoài nữa. Bố có thể cho người chăm sóc con nhưng bố biết chắc chắn sẽ không thoải mái, vậy nên bố nghĩ tốt nhất để con và Khánh Ly cùng ở chung. Con yên tâm, Khánh Ly là đứa ngoan ngoãn biết điều, nó sẽ không khó dễ con đâu.
Vũ Khánh nói, để con gái một mình ông làm sao có thể yên tâm, không bằng để cho hai cô con gái cùng ở chung, Khánh Ly là đứa hiền lành dễ gần, chắc chắn không có vấn đề gì, còn nữa, sau này tình cảm chị em của hai người mà tốt thì càng là chuyện ông mong muốn.
– Chuyện này… Con không phải lo bị đối xử như thế nào, con chỉ là không thoải mái, chỉ sợ nhìn thấy người đó… Con sẽ lại nghĩ đến mẹ, sẽ lại đau khổ.
Vũ Hương Ly cúi thấp mặt, nghĩ đến những điều Vũ Khánh nói, mình quả thực cần người ở bên cạnh.
– Khánh Ly thực sự rất tốt, hãy cứ tin bố, rồi con sẽ thoải mái thôi. Ngoan, nghe bố một lần.
Vũ Khánh đánh liều, đưa bàn tay ra phía trước nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Vũ Hương Ly, ông đã chuẩn bị sẵn tâm lí, rất có thể con gái sẽ rút tay về. Nhưng nằm ngoài dự đoán của Vũ Khánh, Vũ Hương Ly không rút tay về, còn đem bàn tay còn lại nắm chặt lấy tay ông, khuôn mặt xinh đẹp còn hơi ướt nước mắt, đôi mắt nhìn vào đôi mắt Vũ Khánh, nói.
– Được rồi, con đã nói bố giúp con, con sẽ cố gắng bỏ qua tất cả. Con nghe bố.
Vũ Hương Ly nhẹ nói. Vũ Khánh nghe xong trong lòng mừng rỡ, con gái ông nói nghe ông, nói sẽ cố gắng tha thứ, đời này Vũ Khánh không còn cần gì hơn ngoài đền đáp cho Vũ Hương Ly.
– Vậy khi nào con sinh xong, bố sẽ bố trí để con đi, sẽ không để Thiên Hương biết.
– Cảm ơn bố.
Vũ Hương Ly thở nhẹ ra, mỉm cười nói.
***
Ngày hôm sau, Trần Thiên Hương đã đi làm sớm, Vũ Hương Ly ở nhà một mình, nhìn tấm ảnh siêu âm, trong lòng khẽ đau nhói, chẳng còn mấy ngày nữa sẽ sinh rồi, vậy mà mình chẳng thể ở bên cạnh con.
Vũ Hương Ly đi vào phòng bếp, rót một cốc nước ấm uống, cầm cốc nước trên tay, bụng cô chợt đau kì lạ, đau quá. Vũ Hương Ly đánh rơi cốc nước, lưng dựa vào tủ lạnh, vòng tay ôm lấy bụng, cố gắng nhịn, thế nhưng càng ngày càng đau đớn, không chịu nổi nữa. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trần Thiên Hương, định bấm số, thế nhưng sực nhớ ra điều gì, tay lại khựng lại, nước mắt bất giác rơi xuống. Cố trấn tĩnh lại, cô bấm gọi số của Nguyễn Hiền. Vừa nghe được đầu dây bên kia đã bắt máy liền ngay lập tức nói.
– Mẹ ơi, bụng của con, đau quá.
Nguyễn Hiền đang trên xe đến gần nhà Trần Thiên Hương, nghe Vũ Hương Ly nói như vậy đôi mắt liền mở to.
– Làm sao đau như thế?
Vũ Hương Ly trên trán lấm tấm mồ hôi, cắn chặt môi phát ra tiếng.
– Hình như, sắp sinh, mẹ, con đau quá…
– Chờ mẹ một chút, mẹ sắp đến nơi rồi, con chịu một chút biết chưa?
Nguyễn Hiền lái xe càng nhanh hơn, còn vội vàng gọi điện thoại cho ai đó.
Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà Trần Thiên Hương, còn có một người đàn ông đi theo, Nguyễn Hiền nhanh chóng mở cửa, chạy vào trong nhà, nhìn quanh một chút thấy Vũ Hương Ly đang đau đớn nằm trong phòng bếp, vội vàng ra hiệu, người đàn ông nhanh nhẹn chạy tới bế Vũ Hương Ly lên.
***
Đến bệnh viện, Vũ Hương Ly được chuyển thẳng vào trong phòng sinh.
Bác sĩ nói cô sẽ sinh ngay lập tức, là đẻ thường. Như vậy là sớm vài ngày sao?
Vũ Hương Ly nằm trên giường bệnh, theo lời cổ vũ của bác sĩ cố gắng gồng mình lên, hết sức mình đẩy đứa bé ra ngoài. Trán cô ướt đẫm mồ hôi, miệng không ngừng hét lên, đau đến chết mất, xương chậu như vỡ nát ra vậy, đau quá. Bàn tay Vũ Hương Ly nắm chặt lấy bàn tay một y tá nào đó, cô chỉ ước đó là bàn tay của Trần Thiên Hương, nhất định cô sẽ không thấy đau nữa. Thái Mỹ chính là người đang nắm tay Vũ Hương Ly, nhìn cô ấy đau đớn đến như vậy bản thân Thái Mỹ cũng hơi xót xa, nhưng biết sao được, sinh đẻ là chuyện một người phụ nữ phải trải qua. Bàn tay Thái Mỹ bị Vũ Hương Ly nắm đến đau đớn, Nhưng cũng kì lạ, Vũ Hương Ly đẻ tại sao không thấy mặt Trần Thiên Hương đâu, vừa nãy cô để ý, chỉ thấy có mẹ Trần Thiên Hương ở đó.
Nguyễn Hiền đứng ngoài phòng sinh, dù cách âm rất tốt nhưng vẫn nghe được tiếng Vũ Hương Ly hét lên đau đớn. Tâm Nguyễn Hiền khẽ rung động, bàn tay nắm chặt, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Điện thoại trong tay Nguyễn Hiền rung lên, là điện thoại của Vũ Hương Ly, lúc nãy đưa Vũ Hương Ly đến bệnh viện bà không quên cầm theo. Là Trần Thiên Hương gọi, Nguyễn Hiền suy nghĩ một lúc, liền tắt điện thoại đi, ném vào xọt rác gần đó, trong mắt còn phảng phất tia lạnh lùng.
Vũ Khánh biết tin con gái trở dạ liền ngay lập tức chạy đến bệnh viện. Kể từ sau khi nói chuyện xong với Vũ Hương Ly ông đã cho người theo sau cô ngay, nếu có chuyện gì sẽ biết ngay lập tức.
Đến trước phòng sinh, Vũ Khánh nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, khuôn mặt chờ đợi đi qua đi lại trước cửa phòng sinh, lẽ nào…?
– Bà là?
Vũ Khánh đây là lần đầu tiên gặp Nguyễn Hiền, liền lên tiếng hỏi.
– Tôi là mẹ của người đang sinh, xin hỏi ông