Trần Thiên Hương tắm xong ngồi trong phòng dùng khăn lau tóc ướt. cô không dùng máy sấy tóc, trước đây người kia không bao giờ cho cô dùng, ngay cả khi bận rộn hay vội vàng làm gì đó anh cũng không cho cô dùng.anh lo tóc của cô sẽ bị khô, anh thích vuốt mái tóc của cô, rất mềm và mượt. sợi tóc của cô màu nâu, rất mỏng vì vậy rất nhanh khô.
Trần Thiên Hương nghĩ đến những chuyện cũ của mình và người kia hơi mỉm cười, cô nhớ người đó đến điên lên mất.
điện thoại của Trần Thiên Hương reo lên, cô bắt máy nghe.
– alo
– chào cô, bà Nguyễn Thị Lan vừa gặp tai nạn hiện đang nằm trong bệnh viện, chúng tôi thấy có duy nhất số điện thoại của cô trong danh bạ của bà ấy.
Trần Thiên Hương một nhịp tim đập lệch đi, mắt mở to, có vài tia đỏ hằn lên trong hốc mắt. cô bật dậy, gằn giọng:
– là bệnh viện nào?
-…
Trần Thiên Hương nghe xong điện thoại liền vơ lấy chìa khoá xe đẩy cửa lao thẳng ra ngoài. Nguyễn Hoàng Anh và Hương Ly thấy Trần Thiên Hương bộ dạng rất khẩn cấp liền hỏi:
– chị, có chuyện gì à chị?
Trần Thiên Hương không nói gì chạy ngay ra cửa xỏ bừa vào chân một đôi giày rồi mở cửa nhà chạy đi.
Hương Ly thấy có gì đó không ổn liền chạy theo.
Trần Thiên Hương lên xe đi với tốc độ nhanh nhất có thể về phía bệnh viện, cô hận không thể nhanh hơn, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? bà ấy là mẹ của người đó, trước khi anh chết đã cầu xin mình chăm sóc cho bà thật tốt. hôm nay nếu xảy ra chuyện gì Trần Thiên Hương nhất định sẽ day dứt đến chết.
Đến trước cổng bệnh viện , Trần Thiên Hương xuống xe ,nhanh nhất có thể chạy vào trong, cô đến nơi làm thủ tục thở hồng hộc hỏi:
-cho hỏi, bà Nguyễn Thị Lan nằm ở phòng nào?
mọi người xung quanh nhìn Trần Thiên Hương,không ai nói gì.cô tức giận quát to hơn:
– BÀ NGUYỄN THỊ LAN, PHÒNG NÀO?
– phòng cấp cứu, đằng kia.
cô y tá đứng gần đó mặt tái mét nhìn Trần Thiên Hương tay chỉ về phía phòng cấp cứu đang sáng đèn.
Trần Thiên Hương chạy đến cửa phòng cấp cứu, nhìn qua kính cửa, cô không nhìn rõ bà. mặt Trần Thiên Hương tái mét, chân cô không đứng vững ,run run rồi ngã xuống, quỳ rạp trên nền gạch trắng bệnh viện, mắt đỏ ngầu, một giọt nước mắt chảy xuống.
Trần Thiên Hương cố gắng đứng dậy, ngồi ở ghế chờ ngoài phòng cấp cứu, mái tóc rối tung tán loạn che đi khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước của cô.
Trần Thiên Hương thấy thời gian trôi qua thật lâu, cô cứ như vậy ngồi chờ ngoài cửa phòng cấp cứu.
Hương Ly lấy kính râm và khẩu trang lên taxi bám theo ngay sau khi Trần Thiên Hương đi, do Trần Thiên Hương đi quá nhanh nên bị mất dấu, mãi mới nhìn thấy xe của cô đỗ trước cổng bệnh viện. Hương Ly nhanh chóng chạy vào bệnh viện, nhìn thấy Trần Thiên Hương như người mất hồn đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu liền chạy ngay đến trước mặt.
Trần Thiên Hương trong đầu chỉ còn nghĩ đến người đang nằm trong phòng cấp cứu không để ý gì đến xung quanh, ngay cả Hương Ly đứng ngay trước mặt cũng không nhận ra.
Hương Ly thấy Trần Thiên Hương mặt đẫm nước ngồi thờ ra, liền quỳ xuống trước mặt người kia dùng ngón tay lau đi nước mắt, không nói gì cả.
– sao em đến đây?
Trần Thiên Hương cảm giác ngón tay ấm áp chạm vào má mình liền nhận ra Hương Ly đang ở trước mặt.
– chị có sao không?
Trần Thiên Hương cũng không biết lúc này cô có sao không, chỉ biết rằng cô rất lo lắng và sợ hãi. cô sợ sẽ có chuyện xảy ra, nước mắt không biết vì sao lại chảy nhiều như vậy, cũng không biết trả lời câu hỏi của Hương Ly ra sao. Ngay lập tức vùi mặt vào vai người đang quỳ trước mặt mình mà khóc. Hương Ly nghe được tiếng khóc và rên nhẹ phát ra bên tai, vài sợi tóc mỏng của Trần Thiên Hương dính trên mặt mình, bất giác một cảm khó tả nổi lên. cô cảm thấy mình rất buồn, có cảm giác đau đớn, nói chung là vô cùng khó chịu, nhìn Trần Thiên Hương khóc như vậy khiến mình chỉ muốn khóc theo.
cửa phòng cấp cứu mở ,một bác sĩ đi ra tháo khẩu trang, Trần Thiên Hương ngay lập tức đứng dậy chạy đến
– bác sĩ, mẹ tôi có sao không ? bà ấy ra sao rồi?
– bà ấy gặp tai nạn trên đường, phần đầu đập xuống khiến chảy nhiều máu, chúng tôi đã cầm máu và xử lí vết thương, rất may không bị ảnh hưởng đến não. nghỉ ngơi một thời gian bà sẽ hồi phục.
bác sĩ trầm tĩnh nói, Trần Thiên Hương nghe xong liền thở hắt ra một cái, lo sợ như bớt đi được phân nữa, rối rít gập đầu cảm ơn bác sĩ.
– được rồi, cô mau làm thủ tục nhập viện cho bà rồi vào thăm