Trong khách sạn, từ sảnh lớn đi vào, ánh đèn sáng trắng, không gian rộng lớn xa hoa, hoa tươi bày khắp nơi, thảm đỏ trải rộng. Trần Thiên Hương mặc quần áo của nhân viên phục vụ, đi qua khu vực đám cưới, trên sân khấu có cả một dàn nhạc, rất nhiều nghệ sĩ đang say sưa hòa tấu. Trần Thiên Hương nhìn xung quanh, ở đây có rất nhiều người cô quen biết, cũng may mắn họ đang mải nhìn về phía sân khấu, cho nên không ai để ý đến cô, vì thế dễ dàng đi ra ngoài.
Vừa đi cô vừa nhìn mọi thứ, thật sự Nguyễn Thái Hoàng đã tốn rất nhiều công sức, từng thứ một đều chuẩn bị chu đáo, đẹp đẽ từ một cánh hoa trở đi. Môi cô nhếch lên, nở ra một nụ cười lạnh. Đám cưới xa hoa, đẹp đẽ như vậy có lẽ là mơ ước của bao nhiêu cô gái. Trước đây cô cũng mong muốn có thể cùng Minh tổ chức một đám cưới như vậy, quy mô thật lớn, thật trang trọng, để nói với mọi người, cô và anh thật sự yêu nhau, sẽ sống trăm năm hạnh phúc. Nhưng bây giờ khác rồi, cô chỉ cần có một người đã đủ lắm rồi, chỉ cần có cô ấy ở bên cạnh, hoa thơm, váy cưới, dàn nhạc sang trọng cô đều không cần nữa. Tại sao chúng ta phải kết hôn để chứng tỏ chúng ta yêu nhau? Tại sao phải để nhiều người biết để họ tung hô, để họ hưởng ứng, để họ bàn luận? Cô chỉ cần Hương Ly, chỉ có cô gái đó là tất cả.
Trần Thiên Hương nhanh chân đi ra khỏi khách sạn, cùng cô gái Vũ Khánh đưa đến đi xuống tầng hầm.
Cô đi khuất bóng rồi, vẫn không nhận ra ở đằng xa luôn có một đôi mắt dõi theo mình. Trong đôi mắt màu cà phê chứa đựng nỗi buồn đến cực hạn. Chỉ khi vừa nhìn thấy cô đi rồi, thấy cô thực sự rời khỏi đám cưới này rồi, trong ngày hôm nay sẽ không có cô dâu nào tên Trần Thiên Hương nữa, lòng người đó mới khẽ hạ xuống.
Vũ Hương Ly đứng sau bình hoa lớn, đợi bóng dáng kia đã đi khuất rồi mới bước ra, đôi mắt không biết vì sao đã trong suốt, chứa đầy nước mắt. Cô vội ý thức được, ngăn không cho nước mắt rơi xuống, áp chế cảm xúc lại. Có lẽ sau lần này, phải rất rất lâu nữa cô mới có thể được nhìn Thiên Hương một lần nữa. Khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ như vậy, đôi mắt đen sâu thẳm như vậy, như xoáy sâu vào lòng Vũ Hương Ly.
***
Nguyễn Hoàng Huy giúp Nguyễn Thiên Hương thay vay cưới, sau đó đỡ cô ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện, bàn tay vuốt ve mái tóc đen mượt đang thả dài của cô, sau đó lại chuyển đến chạm vào gương mặt thanh thuần kia. Hơi mỉm cười.
– Anh trang điểm cho em được không?
Nguyễn Thiên Hương nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, trái tim cô đập rất nhanh, hơi gật đầu.
– Vâng.
Nguyễn Hoàng Huy thực ra rất có thiên phú về nghệ thuật, đặc biệt là mĩ thuật, vẽ viết rất đẹp, trước đây anh cũng từng học qua trang điểm, cho nên bây giờ thật muốn trang điểm cho cô dâu của mình.
Nguyễn Thiên Hương nhắm mắt, cảm nhận bàn tay anh khẽ lướt trên khuôn mặt cô, cảm xúc lúc này thật khó nói thành lời, cô thật sự rất rất hạnh phúc, được người mình yêu thương nhất trong đời trang điểm cho mình trong ngày cưới. Có thể có điều gì tuyệt vời hơn sao?
Nguyễn Hoàng Huy nhìn cô, khuôn mặt cô dù nhắm nghiền mắt nhưng tràn ngập hạnh phúc. Anh cũng bất giác mỉm cười. Anh không yêu cô gái này, hôm nay cô xuất hiện ở đây cũng chỉ là để thay thế cho người anh yêu mà thôi, mà người anh yêu, chính là Trần Thiên Hương. Trong lòng Nguyễn Hoàng Huy rất áy náy, chỉ mong sau này có thể bù đắp cho cô một cách tốt nhất.
Đến khi trang điểm xong rồi, anh khẽ hé môi.
– Em mở mắt ra đi.
Nguyễn Thiên Hương mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt anh sáng lạn phía trước, cười thật tươi, anh lại vỗ nhẹ tay cô.
– Chờ anh một chút.
Nguyễn Hoàng Huy lấy trên bàn một bó hoa nhỏ, tùy ý ngắt một bông hoa trắng trên đó, gài lên mang tai cô.
Nguyễn Thiên Hương nhìn vào gương, vẫn là khuôn mặt của cô, nhưng trông thật khác biệt, đôi bàn tay của Hoàng Huy rất khéo léo, tuy trang điểm không phải đẹp hoàn hảo, nhưng lại toát lên vẻ thanh thuần vốn có của cô. Mặc kệ như thế nào, trong tâm trí của Nguyễn Thiên Hương bây giờ, đây là khoảnh khắc xinh đẹp nhất trong cuộc đời cô. Cô hạnh phúc đến mức rơi nước mắt. Nguyễn Hoàng Huy vội lấy khăn giấy khẽ chấm đi nước mắt kia. Cười hỏi.
– Sao? Sao lại khóc rồi, anh trang điểm không đẹp à? Khóc lại tèm lem hết mặt bây giờ. Nín đi em.
Nguyễn Thiên Hương nghe vậy vội vàng ngừng khóc, lắc đầu liên tục.
– Không, anh trang điểm đẹp lắm, em thích lắm.
Sau đó vội tiến lên, ôm lấy cổ anh. Nhỏ nhẹ thủ thỉ.
– Huy anh có biết không, trong cuộc đời em có hai ngày hạnh phúc nhất, đấy là ngày anh mở lại cánh cửa kia cầm tay em đưa đi và ngày hôm nay.
Anh mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc cô.
– Được rồi, đừng làm nũng nữa, anh hứa, sau này ngày nào cũng là ngày hạnh phúc nhất, được không?
Cô buông nhẹ anh ra, gật đầu liên tục.
***
Nguyễn Thái Hoàng sau khi nhìn thấy Nguyễn Hoàng Huy và Nguyễn Thiên Hương đi ra, trong lòng đóng băng. Đây là chuyện gì? Vội quay sang nhìn Nguyễn Hiền và Trần Thái Hưng ngồi bên cạnh. Không biết nói lời nào. Nguyễn Hiền sắc mặt biến đổi, sau đó ngay lập tức đứng dậy, nói một lời với Nguyễn Thái Hoàng, không một tiếng động rời khỏi buổi lễ. Trần Thái Hưng khóe môi hơi giật giật, nhưng sau đó lại mỉm cười, cũng đứng dậy đi theo vợ. Trong lòng ông thầm vui mừng. Vậy là