Buổi tối, lễ hội diễn ra nhộn nhịp.
Bình thường người dân ở đây rất khép kín, ngoài giao lưu với gia đình và hàng xóm thì hầu như đều ở trong nhà.
Cho nên bây giờ họ mới ra ngoài, khiến cho số lượng người ở cái thị trấn nhỏ này như tăng lên đột biến vậy.
Ai cũng mặc trang phục truyền thống, mặt mày tươi sáng, trong tay cầm một cây pháo hoa nhỏ, nô nức đi trẩy hội.
Cao Tuấn Lãng cũng bị mấy cô thực tập sinh kéo ra ngoài, hòa mình với lễ hội.
Lửa trại được đốt chính giữa thị trấn, khiến cho cái không gian mù mịt mọi ngày bị xua tan đi.
Anh ngước lên nhìn ô cửa sổ được ánh lửa soi sáng, bất giác mỉm cười.
Đang lúc anh định chạy vào trong nhà thì bị hai đứa nhỏ giữ lại, vui vẻ bắt chuyện:
- Đại ca, anh đây rồi, làm chúng em đi tìm từ nãy đến giờ.
Hoàng Trình tìm mãi vẫn không thấy Mộc Yên Chi, cho nên nhanh chân chạy đi tìm.
Cô đang ở trong phòng, vừa tắm rửa xong, nghe gõ cửa thì đi ra.
Ai ngờ lại bị trượt chân, lúc ngã xuống liền la lên một tiếng.
Hoàng Trình lập tức mở cửa xông vào, thấy cô ngồi trên sàn, đau đớn nhăn mặt.
- Em không sao chứ?
Cô xoa xoa mắt cá chân bên phải, đáp lại:
- Không sao, chỉ trượt chân thôi.
- Bám vào vai anh.
- Không cần, tôi tự đứng dậy được.
Mộc Yên Chi không muốn tiếp xúc thân thể với anh ta, nhưng rốt cuộc cũng bị ánh mắt đầy tia lửa kia cưỡng chế.
- Em đừng bướng nữa, để anh xem vết thương thế nào.
Cô ngập ngừng đưa tay vòng qua cổ để anh ta bế mình lên giường.
Hoàng Trình để cô ngồi ngay ngắn, sau đó cúi xuống lắc lắc cổ chân, hỏi han thêm vài câu.
Mộc Yên Chi trả lời cho có, sau đó liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
Cao Tuấn Lãng đứng bên ngoài, hai tay đút vào túi, ánh mắt lạnh nhạt, xa cách.
Đôi mày rậm đang nhíu chặt lại, dõi theo từng cử động tay của Hoàng Trình, sau đó lại nhìn cô.
Mộc Yên Chi định lên tiếng, nhưng chợt nhận ra đôi môi như bị dán chặt lại, không thốt ra được từ nào.
Anh cứ nhìn như vậy một lúc lâu rồi rời đi, bóng dáng trơ trọi.
- Không sao đâu, hơi đau một chút thôi, lát nữa chườm đá là khỏi ngay.
Cô ngẩn người không đáp lại, đợi đến lúc anh ta quơ quơ bàn tay trước mặt, cô mới bừng tỉnh, ậm ừ cho qua.
Hoàng Trình dường như không có ý định rời đi, anh ta bước tới trước cửa sổ, ngắm nhìn pháo hoa nổ tưng bừng phía dưới, hỏi:
- Em với cậu trai kia là quan hệ gì vậy? Thực sự là người yêu à?
Mộc Yên Chi cúi đầu, hai bàn tay xoa vào nhau, chà xát mạnh mẽ.
Hoàng Trình lại cười, một nụ cười rất thỏa mãn.
- Anh biết ngay là không phải mà.
Em đâu có muốn...
- Phải, là bạn trai tôi.
Anh ta ngẩn người, trước mắt sáng như vậy lại nhanh chóng bị phủ bởi một mảng tối.
Hoàng Trình không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, đầu óc ngờ nghệch đi một lúc.
- Xin lỗi Hoàng Trình, tôi biết anh vẫn luôn thích tôi, nhưng tôi...!tôi thích người khác rồi.
- Lúc trước anh hỏi em, em đều nói không muốn yêu đương.
Mộc Yên Chi nhìn vẻ mặt đau đớn của anh ta, trái tim cũng không dễ chịu gì.
Nhưng cảm giác mất đi người mình yêu thương không phải là cô chưa từng trải qua, chẳng qua là thời gian bao lâu mà thôi.
- Xin lỗi!
Hoàng Trình hít một hơi thật sâu, mỉm cười đáp lại:
- Em không có lỗi.
Là anh cố chấp.
Lúc anh ta đi ngang qua, cô mơ hồ thấy được giọt nước mắt chưa kịp khô đọng trên khóe mi, theo nhịp bước mà nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo cả bầu trời đang dần rạn nứt...
Lễ hội kéo dài đến hơn mười hai giờ, nhưng với Cao Tuấn Lãng, Mộc Yên Chi và Hoàng Trình, nó đã sớm kết thúc rồi.
Sáng hôm sau, Mộc Yên Chi tỉnh lại, thấy chân không còn đau nữa, đã cử động được dễ dàng.
Cô ngồi dậy, vuốt tóc lại cho đỡ rối rồi buộc lên, vệ sinh cá nhân xong liền đi làm việc.
Mộc Yên Chi vẫn sinh hoạt như bình thường, cho đến tận trưa mới nghỉ ngơi.
Lúc cô lên lầu mới bất giác nhìn sang phòng bên cạnh.
Cánh cửa khóa im lìm từ sang đến giờ, chủ nhân của căn phòng cũng không thấy bóng dáng đâu.
Hiếm lắm mới không bị anh quấy rầy, nếu là trước đây, lẽ ra cô phải thấy vui mừng mới phải, nhưng bây giờ đột nhiên thấy trống vắng.
Mộc Yên Chi lắc đầu, cố xua đi cái ý nghĩ của mình rồi đi vào phòng.
Buổi chiều cũng không thấy anh đâu, cô đánh liều sang gõ cửa, kết quả là gõ hơn nửa ngày mà không có lời hồi đáp.
Một cô thực tập sinh lên đưa bản báo cáo cho cô mới nói:
- Anh trai bên kia sáng sớm nay đã xách vali đi đâu rồi chị ạ.
Chắc là về thành phố, anh ấy không nói với chị tiếng nào sao?
Cô tròn mắt hỏi lại:
- Về thành phố sao?
Thực tập sinh gật đầu khiến cô hơi