Cao Tuấn Lãng đang đứng dựa người trên thành xe, miệng còn ngậm điếu thuốc.
Anh nhìn cô chăm chú, làn khói trắng trước mặt bay vào khiến khóe mắt hơi ửng đỏ.
Mộc Yên Chi định xoay người trở quay về quán đã bị anh lên tiếng chặn lại:
- Chị mới về à?
Cô ngập ngừng khoảng chừng mấy giây, sau đó đáp lại:
- Ừ.
Cao Tuấn Lãng rút điếu thuốc vứt xuống đất, dùng chân dập tắt đóm lửa nhỏ rồi từ từ đứng thẳng dậy.
- Chị tôi sinh em bé rồi, tôi phải về đột xuất.
Anh nói câu này là giải thích lí do vì sao lại quay về thành phố đột ngột như thế.
Mộc Yên Chi nắm chặt túi xách, móng tay bấu chặt vào quai đeo.
- Thế thì sao? Cậu nói với tôi làm gì?
Cao Tuấn Lãng cười nhạt, trong lời nói mang theo chút trầm khàn:
- Tôi còn sợ chị lo lắng, nhưng xem ra là không có tôi lại càng vui vẻ.
- Cậu biết là tốt.
Nói rồi, cô xoay người bước đi.
Khoảng cách ngày càng xa dần, đợi đến khi trong lòng khó chịu đến tột độ, anh mới nói to:
- Chị không muốn giải thích gì à?
Mộc Yên Chi khựng lại, không dám quay đầu nhìn anh.
Cô sợ anh nhìn thấy ánh mắt của mình, cái ánh mắt biểu trưng cho phút yếu lòng của cô.
- Tôi giải thích cái gì? Sao phải giải thích cho cậu.
- Chị nhẫn tâm thật đấy!
Cao Tuấn Lãng chua xót thốt ra một câu khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Đến cuối cùng, cô không kiềm lòng được mà đáp:
- Tôi bị trượt chân, đúng lúc anh ta tới, vậy thôi.
Nói rồi, cô bước đi thật nhanh.
Cao Tuấn Lãng nghi ngờ, có phải vì anh ở đây nên cô mới chán ghét đến mức muốn thoát khỏi cái không gian này không?
Cao Tuấn Lãng lúc nãy nhìn thấy khoảng da thịt bị lộ ra khỏi váy, nhíu mày nói theo bóng lưng cô:
- Đừng để bị lạnh!
Cô không nói gì, cứ thế khuất sau ngã rẽ.
Đêm hôm đó, lẽ ra anh định chào tạm biệt cô rồi mới đi, còn muốn tham lam đòi thêm một cái ôm nữa nhưng không được.
Nếu lúc Mộc Yên Chi nhìn thấy anh liền lên tiếng giải thích, có phải mọi chuyện sẽ khác đi không? Nhưng đến bây giờ cô mới thanh minh, là bị anh ép thanh minh.
Cao Tuấn Lãng lại cười, tự chế giễu bản thân mình.
Dù sao cũng chưa là gì cả...
Cao Tuấn Lãng lái xe về nhà chồng của Cao Như Tuyết, lúc đi xuống còn xách theo ba túi nilong.
Anh đi một mạch vào thẳng phòng của Cao Như Tuyết, quăng ba cái túi lên bàn rồi nói:
- Hết chân gà rồi, em mua cho chị chân giò hầm với cả bánh bông lan.
Cao Như Tuyết đang nằm xem tivi, thấy anh về thì giảm âm lượng xuống, quay sang phàn nàn mấy câu:
- Em đi mua ở Mỹ về đấy à? Sao lại lâu thế không biết?
- Lâu thì lần sau nhờ chồng chị đi.
Nhiều chuyện!
Cao Như Tuyết bĩu môi, hứ một tiếng rồi mở hộp giò heo ra ăn.
Cao Tuấn Lãng nhìn đứa trẻ chỉ nhỏ như búp bê đồ chơi đang ngoan ngoãn nằm trong nôi, môi khẽ cong lên.
Anh đi vòng qua, cúi người xuống nhìn thật kĩ rồi đưa tay nựng nhẹ vào hai má bầu bĩnh của em.
- Sao thế? Có cháu rồi thì dịu dàng vậy à? Sao không mau kiếm vợ sinh con đi?
Anh không để ý đến lời nói mang hàm ý trêu đùa của Cao Như Tuyết, đưa ngón tay cho em bé nhỏ nắm.
Cao Như Tuyết lại gần, đút cho anh một miếng bánh rồi nói:
- Dạo này sao không đi chơi nữa?
- Ở nhà chăm bà chị mới sinh, được chưa?
Cô bật cười.
- Cao Tuấn Lãng cũng có mặt dịu dàng này hả? Lúc trước còn nói không thích trẻ con.
Chị nói rồi, đừng có tự vả.
Anh không đôi co nữa, dứt khoát đứng thẳng dậy, chùi chút kem còn dính bên khóe miệng, hỏi:
- Chồng chị đâu rồi?
- Anh ấy mới sáng sớm đã chạy đi mua đồ về hầm canh rồi, đang ở trong bếp ấy.
- Ờ, vậy chờ ăn đi.
Em đi trước.
Cao Như Tuyết giữ tay anh lại, kéo ghế tới ép anh ngồi xuống rồi làm bộ dạng thần bí, hỏi:
- Nghe mẹ nói hôm trước em chạy đi tìm cô bác sĩ nào đó hả?
- Thì sao?
- Haha, không có gì.
Chị tưởng chỉ có phụ nữ chạy theo em chứ.
- Cô ấy không phải phụ nữ.
Cao Như Tuyết bị lời này làm cho kinh hồn, hai mắt trợn tròn, phải bịt miệng lại mới không la lớn.
- Má ơi, em gay à?
Anh liếc mắt nhìn cô, đáy mắt như kết băng.
- Cô ấy là vợ em! Em theo đuổi vợ em thì có gì không được.
Cao Tuấn Lãng chốt lại một câu chắc nịch rồi đứng dậy bỏ đi.
Cao Như Tuyết ngẩn