Anh cầm thẻ sim trong tay, nhanh chóng lấy chiếc sim cũ ra, bẻ gãy rồi vứt vào thùng rác bên cạnh, thay luôn sim mới vào điện thoại.
Cao Tuấn Lãng gọi điện cho mẹ, sau đó bảo:
- Mẹ lưu số con vào đi.
Xong xuôi, hai người cùng ra về, lúc tới cửa lại đụng phải người không muốn gặp.
Quân Dao đang khoác tay cô bạn cùng làm trong bar tới cửa hàng.
Ả ta vừa nhìn thấy anh liền gọi lớn:
- Tuấn Lãng!
Cao Tuấn Lãng nghe tiếng gọi thì quay đầu nhìn lại, bà Cao cũng nhìn theo.
Quân Dao chạy tới chỗ anh, mặt mày rạng rỡ, giống như người lúc nãy còn đang làm mặt lầm lì không phải là ả vậy.
Bà Cao nhận ra đây là cô gái hôm trước tới tận Cao gia để tìm anh, tuy không mấy thiện cảm nhưng bà vẫn tỏ vẻ lịch sự, mỉm cười chào cô ta.
- Cô là ai?
Nghe câu hỏi này, nụ cười trên môi Quân Dao liền cứng lại, khóe môi giật nhẹ.
- Anh...!anh quên em rồi à? Em là Quân Dao.
Cao Tuấn Lãng dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, bật cười đáp:
- Tôi có nhiều người bạn tên Quân Dao lắm.
Ả ta chết lặng, bộ móng mới được làm khi nãy đang cắm chặt vào lòng bàn tay.
- Anh định rũ bỏ trách nhiệm đấy à? Chúng ta là...!là người yêu mà.
Cao Tuấn Lãng bật cười, anh không ngờ cô ta có thể mạnh miệng như vậy.
Không để anh đáp lời, bà Cao liền cao giọng:
- Cô gái, tôi nói cô nghe.
Thằng con nhà tôi rất ham chơi, gặp hoa ghẹo hoa, gặp bướm ghẹo bướm, cho nên mấy lời nó nói cô đừng xem là thật.
Với cả nó sắp cưới vợ rồi.
Cô xem, cái này là tôi mua cho con dâu tôi đấy! Đẹp không?
Bà Cao vừa nói vừa giơ chiếc túi đựng điện thoại ra trước mặt Quân Dao, mặt cười hiền.
Không nói cũng biết cô ta sốc tới mức nào, miệng không ngậm lại được, cả người như bị rút cạn sinh lực.
- Lấy vợ? Anh định lấy ai?
- Con dâu tôi là bác sĩ, có phải rất xuất sắc không?
Bà Cao lại nhìn cô, nhưng trong ánh nhìn toàn là sự tự hào dành cho đứa con dâu mà bà chưa từng gặp mặt.
Quân Dao không kiềm được nỗi phẫn uất trong lòng, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, ả vẫn hét lớn:
- Nhưng chúng ta đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, cô ấy không để ý à? Bác gái, cháu nói bác nghe, chắc chắn trong bụng cháu có cốt nhục của anh ấy rồi.
Cao Tuấn Lãng vẫn đứng thờ ơ đút tay vào túi khiến người xung quanh nghi ngờ liệu anh có phải là nhân vật chính trong câu chuyện đầy hấp dẫn này hay không.
- Ồ? Cô chưa từng ngủ với ai khác ngoài tôi à?
Nghe anh hỏi như vậy, cô ta thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Quân Dao làm việc ở bar, không phải chỉ tiếp xúc với một mình anh.
Kể từ lúc Cao Tuấn Lãng chán ghét ả cũng đã hơn một tháng rồi, nếu mang thai thì chắc chắn không phải của anh.
Hơn nữa Cao Tuấn Lãng là người rất có quy tắc, anh ăn chơi không bao giờ để lại hậu quả, việc bảo hộ đều cẩn thận và đầy đủ.
Bà Cao sợ sẽ kinh động đến người qua đường, đến lúc đó lỡ như họ quay video đăng lên mạng, ngoại trừ ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Cao, việc Mộc Yên Chi vô tình nhìn thấy cũng không tốt, cho nên bà dứt khoát kết thúc câu chuyện bằng cách đưa cho Quân Dao một tấm danh thiếp, nói với cô ta:
- Cô gái, mai chúng ta gặp mặt nói chuyện.
Bây giờ bác phải đi gặp con dâu rồi.
Cao Tuấn Lãng nhìn tấm danh thiếp màu đen mới được đưa ra, liền dùng tay gạt đi.
- Không cần, chúng ta nói chuyện rõ ràng ở đây luôn.
Anh dường như không để ý đến hàng chục cặp mắt của người qua đường, thẳng thắn nói với Quân Dao:
- Chúng ta là quan hệ nhân viên với khách hàng, tôi trả tiền để được phục vụ, cô nhận tiền để phục vụ.
Tôi đã bao giờ xem cô là người yêu hay ngỏ lời với cô chưa? Chưa từng! Và sau này cũng vậy.
Cho nên mong cô hiểu rõ danh phận của mình.
Vậy nhé!
Cao Tuấn Lãng nói xong liền nắm tay bà Cao dẫn đi.
Quân Dao đứng như trời trồng, mắt ngấn lệ.
Quả thực anh chưa bao giờ cho ả ta cơ hội được có một danh phận.
Không là người yêu, không là người tình, không là gì cả.
Người bạn đi cùng cô ta khi nãy không dám tới gần, bây giờ mới đi lại cạnh Quân Dao, vỗ nhẹ vào vai, nói:
- Quân Dao, chúng ta đi thôi, ở đây đông người quá!
Ả ta như phát điên lên, đẩy người bạn kia ra, đứng bên đường hét lên:
- Đông người thì sao? Mày không thấy anh Cao đi rồi à? Anh ấy bỏ tao rồi!!!
Người bạn kia bị dọa sợ, xấu hổ chạy đi mất, bỏ mặc Quân Dao phát ti3t ở đó, không ngừng la hét, vật vã ngồi bệt xuống đường.
Không có được sự yêu thích, chống lưng của Cao Tuấn Lãng, Quân Dao sẽ mất hết.
Ả không còn quyền lực gì ở quán bar Thiên Minh nữa, ngay đến sự kiêu căng trước kia cũng tan biến hoàn toàn.
Cao Tuấn Lãng ngồi lên xe, không hề thương tiếc mà quay đầu lại thêm lần nào.
Bà Cao nhìn cô gái kia qua gương, mày nhíu chặt.
Cùng là thân phận phụ nữ, bà đương nhiên có chút thương xót, cuối cùng quay sang mắng anh:
- Con thấy hậu quả chưa? Ăn chơi vô độ!
- Con không hề để lại “hậu quả” trên người cô ta.
Chỉ là quan hệ tình – tiền thôi.
- Nếu lỡ sau này con cũng đối xử như vậy với con dâu của mẹ thì phải làm sao? Cái thằng này!
Bà Cao khó chịu đánh anh một cái thật mạnh.
Cao Tuấn Lãng dường như không bị đả động gì, yên tĩnh lái xe, còn thản nhiên