Y Na vì ngượng ngùng mà chĩa mũi dùi vào cô, lời lẽ miệt thị:
- Đúng là loại không ra gì.
Chẳng phải cô có người yêu rồi sao? Vậy mà còn muốn phá hoại hạnh phúc của tôi?
Y Na đột nhiên nhớ tới người đàn ông đẹp như tượng tạc hôm trước gặp mặt, bèn dựa vào đó mà bắt bẻ cô.
Mộc Yên Chi cảm thấy thật nực cười.
Từ bao giờ mà cái danh xưng “phá hoại” ấy lại gán lên người cô vậy?
- Cô Y Na, tôi không thiếu đàn ông ưu tú, chẳng việc gì phải day dưa với người như Trần Đình cả.
Hơn nữa, tôi không phải là động vật nhai lại, đã nhả ra rồi thì không bao giờ nhặt lại.
Ý tứ của cô quá rõ ràng, chẳng phải đang ví Y Na như trâu, bò sao? Thẩm Nhược Giai ở phía sau hả hê đến nỗi không ngậm được miệng cười, ngón cái bật lên khen ngợi cô.
Y Na cắn răng cắn lợi, tức đến nỗi rùng mình, khóe môi giật mạnh.
Ả ta không có Trần Đình theo sau đã là một bất lợi, bây giờ phải đối chọi với hai người, thật sự là không có cửa, cho nên biết thân biết phận mà rút lui.
Trước khi đi còn quăng lại vài chữ chọc tức cô.
- Không biết chừng đối tượng sắp tới của tôi là người yêu cô đấy, cẩn thận vào.
Mộc Yên Chi khoanh tay để trước ngực, cong môi cười, đáp lại lời khiêu khích:
- Cho dù không có cô thì cũng có hàng vạn người hơn cô, quan trọng là trái tim kìa, nếu không thì ai cũng vậy thôi.
Thẩm Nhược Giai bị câu nói vừa rồi làm tức điên lên, định xông tới đánh Y Na, ai ngờ đã bị Mộc Yên Chi chặn lại.
Đợi cho ả ta đi xa, Thẩm Nhược Giai mới hỏi:
- Sao cậu bình tĩnh thế? Nó lại định làm lại cái trò hèn hạ kia kìa.
- Không sao.
Tình yêu là do hai bên cùng cố gắng, nếu Tuấn Lãng không vượt qua được thì tớ còn níu kéo làm gì?
Mộc Yên Chi cười nhạt, sau đó cầm tay Thẩm Nhược Giai dẫn đi.
Hai người vui vẻ thanh toán rồi lại ghé sang một cửa hàng quần áo gần đấy tiếp tục mua sắm.
Cô về nhà lúc sáu giờ tối, ăn cơm, tắm rửa xong lại nằm lên giường.
Cao Tuấn Lãng khi nãy muốn sang nhà cô nhưng đã bị ngăn lại, bây giờ đang uất ức nhắn tin:
- Em mau gọi video cho anh đi, nhớ chết đi được!
Chưa kịp để cô trả lời, điện thoại đã rung lên.
Mộc Yên Chi vừa nhấn nghe đã thấy gương mặt cỡ lớn của anh chiếm hết màn hình.
Cao Tuấn Lãng chu môi về phía camera, giọng nũng nịu:
- Bảo bối, anh muốn hôn hôn.
Cả ngày đi làm mệt lắm, anh muốn hôn em, cũng muốn ôm em nữa.
Mộc Yên Chi không chịu nổi trước cái giọng điệu sũng nước của anh, mềm lòng hôn một cái vào camera.
Cao Tuấn Lãng cười cười, mái tóc xanh hơi rối phủ xuống trán.
Cô nằm nghe anh kể đủ thứ chuyện, đến tận khi mắt díu lại vẫn chưa hết.
- Em buồn ngủ hả? Thế thôi, em ngủ đi, để anh một mình ở đây cũng được.
Cao Tuấn Lãng bày ra dáng vẻ buồn rầu, phồng má tủi thân.
Cô đương nhiên không đành lòng, bèn đáp:
- Em không buồn ngủ, anh cứ kể đi.
Tuy nói là vậy nhưng mắt cô đã nặng trĩu, đến câu chữ cũng dính hết vào nhau.
Cao Tuấn Lãng không đùa nữa, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, đi ngủ thôi! Trẻ con phải ngủ nhiều mới mau lớn nhé!
Câu dỗ dành của Cao Tuấn Lãng làm đầu óc cô tỉnh táo thêm vài phần.
- Anh mới là trẻ con ấy, anh còn nhỏ hơn cả em.
- Nhưng bây giờ em là người yêu anh, là vợ, là em bé của anh.
Tình yêu làm gì có phân biệt tuổi tác chứ, phụ nữ vẫn mãi là trẻ con, cho dù