Cao Tuấn Lãng vừa nhìn thấy cô đã nhanh chóng đứng dậy, bế đứa bé ra đưa thẳng cho Cao Như Tuyết, còn mình thì bám lấy cô, hỏi han:
- Sao em lại sang đây?
Tư Ân đưa túi xách cho người giúp việc, mỉm cười nói:
- Con dâu của mẹ thì sang nhà mẹ chơi là đúng rồi.
Mộc Yên Chi rất thích hình ảnh khi nãy, lúc anh ngồi nhìn đứa bé, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Có phải sau này làm cha rồi, Cao Tuấn Lãng cũng sẽ như vậy không?
Cao Như Tuyết và Tư Ân rất biết ý, lẳng lặng chui về phòng, để hai người có khoảng không gian riêng.
Cô hỏi:
- Hôm nay anh không đi làm à?
- Anh hoàn thành xong công việc rồi.
Em xem anh có giỏi không?
- Giỏi!
Cao Tuấn Lãng cúi người ôm lấy cô, hít lấy hương thơm từ quần áo, từ da thịt, từ từ tận hưởng chúng.
Mộc Yên Chi ngồi với anh một lúc lại muốn đi xem đứa bé, thế là anh dẫn cô đi.
Lúc cô còn đang mải mê ngắm, Cao Tuấn Lãng đã dùng cái giọng mê người thủ thỉ bên tai:
- Em muốn không? Anh với em cùng sinh một đứa.
Mộc Yên Chi xấu hổ, sắc đỏ lan từ mặt xuống tới cổ, nhuộm luôn cả hai vành tai.
Cô đứng bật dậy đi thẳng ra ngoài.
Cao Như Tuyết vừa pha sữa xong, đi tới nói với anh:
- Này, khi nãy có con bé nào tới nói có thai với em đấy.
Chị xử hộ rồi, lần sau nhớ chú ý, nếu được thì cắt bỏ hết mấy mối quan hệ râu ria đi, đừng để Yên Chi tủi thân.
Cao Tuấn Lãng nghe xong, hai mắt đen thẫm lại, cả người cũng toát ra hơi lạnh.
Khỏi cần nói cũng biết, người xuất hiện trong lời kể của Cao Như Tuyết là Quân Dao.
Anh lập tức chạy ra ngoài, nắm lấy tay Mộc Yên Chi kéo về phòng mình.
Cô còn đang bất ngờ thì đã thấy cửa phòng đóng sập lại.
Cao Tuấn Lãng bế cô ngồi vào lòng mình, nghiêm mặt hỏi:
- Sao em không nói với anh?
Mộc Yên Chi ngơ ngác đến tội nghiệp, mắt vẫn còn chớp chớp giống như chú nai vàng.
- Hả? Nói chuyện gì cơ?
- Em còn hỏi anh? Em có xem anh là người yêu anh không đấy?
Cô đã ngờ ngợ ra được chuyện anh muốn nói tới là chuyện gì, chỉ là cô không muốn nhắc tới.
Đôi mắt cô lại thoáng buồn, rũ xuống nhìn mặt đất.
Cao Tuấn Lãng nhẹ nhàng nâng cằm, đặt ánh mắt của cô ngang với mình, dịu dàng nói:
- Sau này em đừng một mình chịu uất ức nữa được không? Em nói với anh đi!
Mộc Yên Chi không muốn bản thân trở thành gánh nặng của bất kì ai, cho nên những chuyện tự giải quyết được, cô đều giấu nhẹm đi.
Nhưng Cao Tuấn Lãng lại không như thế, anh muốn cô dựa dẫm vào mình, muốn
bảo vệ cô.
- Những chuyện trước đây anh gây ra, anh sẽ tự mình giải quyết.
Tin anh được không?
- Em vẫn luôn tin anh!
Mộc Yên Chi chủ động hôn vào má anh, lúc rời đi còn bị anh giữ lại, chuyển nụ hôn ấy sang môi.
Cao Tuấn Lãng hôn rất say mê, giống như không muốn dứt vậy.
Mãi đến lúc tiếng gõ cửa vang lên, hai người mới rời nhau ra, cô còn đưa tay lau đi chút nước bọt dính bên khóe miệng, ngượng ngùng nói:
- Chúng ta ra ngoài thôi!
Cao Tuấn Lãng bị phá hỏng chuyện tốt không những không khó chịu mà còn cười mãn nguyện, để cho cô trèo khỏi người mình mới đứng dậy, dắt tay đi ra ngoài.
Cao Như Tuyết thấy em trai đã giải quyết xong mâu thuẫn rồi thì chỉ cười ý vị, đáy mắt còn hiện rõ ý châm chọc.
Mộc Yên Chi đương