Chiều nay lẽ ra được về sớm, nhưng đột nhiên viện trưởng lại bảo cô đi nghe hội đàm chuyên gia, thế là tận bảy giờ mới được tan ca.
Cô đã gọi điện báo cho Cao Tuấn Lãng rồi, tuy anh không mấy vui vẻ nhưng vẫn động viên cô đi làm.
Mộc Yên Chi đã nghe hội đàm đến mức ngán tận cổ rồi, cứ liên tục nhìn màn hình điện thoại để xem giờ.
Lúc Cao Tuấn Lãng gọi điện, người đại diện cũng đã kết thúc buổi hội đàm, cô vui vẻ lao ra ngoài như tên bắn, chạy đi tìm anh.
Cao Tuấn Lãng đứng đợi ở phía xa, vẫy tay chào cô.
Mộc Yên Chi giống như đứa trẻ vừa đi học về, hớn hở chạy tới chỗ anh.
Cao Tuấn Lãng tiến lên một đoạn, dang tay ôm lấy cô, câu đầu tiên lại trách móc:
- Em sang đường không cẩn thận gì hết, lỡ bị tai nạn thì làm sao?
Mộc Yên Chi cọ mũi vào ngực anh, ánh mắt nhận lỗi, nhỏ giọng nói:
- Lần sau em sẽ chú ý mà.
Anh mở cửa xe cho cô, sau
đó lái thẳng một mạch chạy tới nhà hàng đã đặt trước.
Đây là nơi mà hai người đi ăn lần đầu tiên.
Anh lại chọn đúng bàn mà lúc trước ngồi, trên bàn vẫn là lọ hoa hồng Bulgaria đỏ thẫm, cánh hoa mượt như nhung.
Mộc Yên Chi nhìn anh cười nhẹ.
Người đàn ông này quả thực rất tinh tế, luôn nhớ hết những thứ mà cô thích.
Cô ngồi xuống, tay mân mê đóa hoa
hồng đẹp đẽ.
Chỉ có điều cô thấy lạ, là nhà hàng này rất nổi tiếng, lại lớn nhất thành phố mà giờ này đã vắng khách rồi sao? Ngoài đường rõ ràng còn đang đông vui mà?
- Anh bao hết chỗ này rồi à?
Cao Tuấn Lãng cười, thoải mái ngồi tựa ra sau ghế, nghiêng đầu nhìn cô:
- Em đoán xem.
Mộc Yên Chi đương nhiên biết câu trả lời.
Cao Tuấn Lãng trước nay luôn phô trương như vậy, chỉ hận không thể bao cả thành phố để tổ chức tiệc cho cô mà thôi.
Cả không gian rộng lớn lại rực rỡ như vậy chỉ dành cho mình cô, nói không cảm động là dối lòng.
Mộc Yên Chi nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt ươn ướt phản chiếu ánh sáng từ hàng ngàn ánh đèn càng lấp lánh tựa sao trời.
Cao Tuấn Lãng lại đắc ý, giọng điệu trêu ghẹo cô:
- Có phải em sắp khóc rồi không? Đừng khóc, đợi lát nữa rồi khóc luôn một lần.
Thấy anh đắc ý như vậy, cô liền bật cười.
Món ăn được dọn lên rồi, toàn là cao lương mĩ vị mà trước nay vẫn hay xuất hiện trên mấy chương trình tạp kĩ.
Mộc Yên Chi chưa phải chưa từng ăn qua, những có lẽ đêm nay mấy món này sẽ có vị khác.
Anh ngồi nhìn cô trải khăn xuống đùi, đột nhiên đưa tay lên búng một cái, không gian yên tĩnh bỗng chốc được bơm đầy âm nhạc.
Cô liếc mắt nhìn quanh, phát hiện ở đằng sau lưng có cả một dàn nhạc công đang say mê kéo đàn.
Mộc Yên Chi lần đầu được chứng kiến cảnh này, cảm thấy rất phấn khích, khóe môi vô thức cong lên.
Cao Tuấn Lãng vô cùng thích biểu cảm này của cô, nghiêng đầu ngây ngốc nhìn theo.
- Là anh...!chuẩn bị hết à?
- Chứ còn ai nữa?
Cô cúi đầu cười, đầy cảm kích nói với anh:
- Cảm ơn anh!
Cao Tuấn Lãng có thể nhìn rõ cảm xúc đang trào dâng trong đáy mắt cô, càng khiến bản thân muốn yêu thương cô nhiều hơn.
Anh lên tiếng, giọng ôn nhu hơn hẳn:
- Anh nên là người nói lời cảm ơn.
Cảm ơn em vì đã chờ anh xuất hiện.
Nếu như anh đến trễ hơn một chút, có phải em sẽ bị người khác cướp mất không?
Anh đưa tay tới trước, nắm lấy tay cô, càng nói lại càng siết chặt hơn giống như sợ cô sẽ biến mất ngay trong phút chốc vậy.
Mộc Yên Chi nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, liền trêu chọc một câu:
- Anh coi chừng nhé! Em có nhiều người thích lắm đấy!
Nhưng cô không ngờ Cao Tuấn Lãng lại xem việc này là thật, dùng ánh mắt tủi thân nhìn cô, cảm giác như chú cún bị chủ bỏ rơi vậy, tội nghiệp vô cùng, giọng cũng đã nghẹn lại.
- Đúng vậy, em tốt như thế, anh rất sợ người khác sẽ thích em.
Cô không chịu nổi sự “tấn công” lớn như vậy từ anh, trái tim bỗng chốc tan thành nước, đọng lại nơi đáy lòng.
Cao Tuấn Lãng đứng dậy đi sang chỗ cô, kéo tay ôm cô vào lòng.
Anh chưa từng thích một người nhiều như thế, đến cả cái nhíu mày của cô cũng khiến anh đau lòng.
Chỉ cần cô mỉm cười, cả ngày của anh đều sẽ bừng sáng.
Cả hai trải qua buổi ăn tối lãng mạn, có nến và hoa, có cả trái tim chân thành và nhiệt huyết...
Cao Tuấn Lãng lại dẫn cô đi dạo bên ngoài nhà hàng.
Chỗ này có khu đi bộ rất rộng, được lót bằng sàn gỗ sáng bóng, nhìn ra xa còn thấy được cây cầu dài nhất thành phố treo đèn sáng rực.
Cô nhắm mắt tựa người vào lan can, tận hưởng làn gió mát đang mơn man trên từng thớ thịt.
Lúc cô định quay sang gọi anh thì đột nhiên dàn đèn ở hai bên đường đi tắt phụt đi, tuy không tối hẳn nhưng chí ít đã