Cao Tuấn Lãng khựng lại vài giây, khuôn mặt xinh đẹp tối qua lại lần nữa ẩn hiện.
Anh nhanh tay mở cửa thang máy, chạy theo cô.
Mộc Yên Chi vừa định quẹo qua hành lang bên phải đã bị anh nắm tay kéo lại.
Cô giật mình, đang định la lên thì cả người đã va vào ngực anh.
Mộc Yên Chi nhanh chóng đứng vững lại, xoay người nhìn Cao Tuấn Lãng.
- Hello chị gái, lại gặp nhau nữa rồi.
- Cậu là ai thế?
Anh nhíu mày nhìn cô.
Người này thật sự không nhớ anh sao? Mộc Yên Chi chỉ cao tầm một mét sáu, đứng với một người cao lớn như anh quả thực có chút nhỏ bé.
- Cậu là Cao Tuấn Lãng?
Anh cười tự đắc, đưa tay lên vuốt tóc, li3m môi nhìn cô.
- Chị nhớ là tốt.
Mộc Yên Chi ngẩng đầu nhìn lâu nên có chút mỏi, đang định quay lưng đi tiếp.
- Đừng làm phiền tôi, tôi còn nhiều việc lắm.
- Mộc Yên Chi? Chị làm ở khoa nội à?
Lúc nãy cúi xuống, anh vô tình thấy bảng tên gắn ngay ngực trái, âm thầm ghi nhớ.
- Đúng đấy.
Nhưng tôi nghĩ cậu không nên tới đâu.
Khoa thần kinh ở bên kia, sang đó khám sẽ hợp hơn.
Nói rồi, cô nhanh chân bước đi.
Cao Tuấn Lãng bật cười, nhẩm lại:
- Bảo tôi sang khoa thần kinh? Chị được lắm!
Cao Như Tuyết khám xong thì đi ra ngoài, không thấy anh đâu liền dáo dác tìm quanh, thấy Cao Tuấn Lãng từ một ngã rẽ đi ra, liền trách móc:
- Chị đã bảo ngồi đây rồi mà, mày còn đi đâu thế?
- Em đi vệ sinh không được à? Thế nào, thằng bé sắp ra chưa?
Cao Như Tuyết cầm tờ giấy siêu âm, vui mừng ra mặt:
- Bác sĩ nói bảo bảo rất khỏe, khoảng một tháng rưỡi nữa là tới ngày dự sinh.
- Ờ, vậy thì tốt.
Cao Tuấn Lãng cầm túi xách cho chị, một tay vòng sau eo, một tay đỡ, trông rất có dáng vẻ một người chồng.
Mộc Yên Chi ở phía sau vô tình nhìn thấy, thầm nghĩ:
- Có vợ rồi còn đi dụ dỗ người khác.
Sở khanh!
Nói rồi, cô nhanh chóng quay về phòng khám bệnh.
Buổi tối, Thẩm Nhược Giai như thường lệ vẫn đứng chờ ở cửa phòng làm việc của cô.
Mộc Yên Chi sau khi tắt máy tính, nghiêng người nhìn ra ngoài, mỉm cười nói:
- Ai không biết còn tưởng cậu đứng chờ người yêu cơ đấy.
- Thì đúng rồi còn gì, lão Phạm là người tình, còn cậu mới là người yêu.
Cả hai cùng cười toáng lên.
- Hôm nay mẹ tớ bảo rủ cậu về nhà ăn cơm đấy.
- Tớ thật sự nhớ bác gái lắm rồi, tụi mình đi mua chút trái cây rồi về nhé!
Mộc Yên Chi gật đầu, khoác tay Thẩm Nhược Giai đi xuống bãi xe.
Hai người ghé vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, không ngờ lại gặp được “cố nhân”.
Y Na đang nắm tay Trần Đình cùng chọn rượu.
Mộc Yên Chi vốn không thấy hai người họ nhưng Y Na lại lên tiếng:
- Ấy, ông xã, anh xem ai kìa?
Trần Đình còn đang mải mê đọc chữ tiếng Pháp in trên chai rượu vang kia, nghe tiếng gọi mới ngẩng lên.
Hắn nhìn cô, cũng có chút bất ngờ.
Mộc Yên Chi dạo này xinh đẹp hơn hẳn.
Người ta hay nói người con gái đẹp nhất là khi không thuộc về ai, có lẽ đúng thật.
Trần Đình nhìn đến ngơ ngẩn, bị Y Na thúc vài cái liền bừng tỉnh.
Hắn đặt chai rượu xuống, giơ tay định chào cô:
- Yên Chi, lâu ngày không gặp.
Cô liếc nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ, đáp lại:
- Không cần gặp đâu.
Thẩm