Cao Tuấn Lãng ghé vào quán bar quen thuộc, vừa vào tới cửa đã thấy Quân Dao chạy ra đón.
Ả ta nhanh chóng chui vào lòng anh, cọ cọ như chú mèo nhỏ, nũng nịu nói:
- Sao giờ anh mới tới? Người ta chờ lâu muốn chết.
Anh xoa đầu ả, dung túng nói:
- Không phải anh đã tới rồi sao?
Quân Dao ngoan ngoãn tựa đầu vào vai anh, giương mắt tự đắc nhìn mấy cô gái đang ganh tị đứng xung quanh mình.
Cao Tuấn Lãng ngồi ở phòng riêng, được thiết đãi bằng các loại rượu ngon nhất và những em gái “hàng tuyển”.
Quân Dao ngồi sát bên anh, thì thầm nói:
- Tuấn Lãng, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, không phải anh nên cho em một danh phận rồi sao? Cũng không thể để em cứ mãi ở cái chốn này được.
Em muốn làm con dâu mẹ anh, muốn được gọi một tiếng là cô Cao.
Ả vừa nói vừa đưa tay vẽ vẽ vài vòng tròn vào khuôn ngực rắn chắc của anh.
Cao Tuấn Lãng im lặng khoảng hai giây, sau đó mới đặt ly rượu xuống bàn, đưa mắt nhìn chằm chằm vào mặt ả.
Quân Dao đột nhiên có chút chột dạ, gượng cười nhìn anh.
- Sao thế Tuấn Lãng? Em nói không đúng sao?
Cao Tuấn Lãng cười khẩy, đưa tay túm lại mặt ả, bóp chặt vào cằm.
Quân Dao đau đớn nhăn mặt, kêu lên một tiếng.
Anh cúi sát mặt xuống, giọng nói lạnh tanh:
- Đòi bước chân vào nhà tôi?
Giọng anh rất trầm, trầm đến nỗi khiến ả cảm thấy cả người sởn gai óc.
- Tôi cho cô thiếu gì à? Còn cần đòi hỏi sao?
Quân Dao lắc đầu rất mạnh, cố nặn ra mấy chữ:
- Không có, không có.
Tuấn Lãng, em không dám nữa, mau thả em ra đi mà.
Anh nhếch mày, ánh mắt sắc tựa dao, tay dần buông lỏng.
Quân Dao hoàn hồn, không ngừng th ở dốc.
Ả ta ở gần anh nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể hiểu hết con người kia.
Thực sự là một người đàn ông quá nguy hiểm.
Cao Tuấn Lãng không để ý đến Quân Dao nữa, quay sang ôm lấy một người con gái khác, tiếp tục uống rượu.
Tám giờ sáng tại bệnh viện.
Mộc Yên Chi vẫn đang khám cho bệnh nhân, tay không ngừng ghi chép vào hồ sơ.
Thẩm Nhược Giai đứng ở bên ngoài, đợi cho đứa trẻ kia khám xong mới đi vào, tay cầm theo hai lon nước ngọt.
Cô đưa cho Mộc Yên Chi một lon, tự mình khui lon còn lại rồi ngồi xuống uống.
- Trưa nay đi ăn cơm không? Hôm trước lão Phạm mới chỉ tớ một quán cơm gà, nghe bảo là ngon lắm, trưa nay triển luôn đi.
Mộc Yên Chi uống một ngụm nước rồi cười, giơ tay ra hiệu đồng ý.
“Cốc, cốc.”
Cả hai nghe tiếng gõ cửa thì cùng lúc quay lại.
Mộc Yên Chi nhìn thấy người ở cửa thì sặc nước, ho mấy cái rõ to.
Thẩm Nhược Giai cũng bất ngờ không kém, suýt nữa nhảy dựng lên.
Cao Tuấn Lãng giơ sổ khám bệnh màu vàng trong tay lên, giả vờ hỏi:
- Bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc phải không?
Thẩm Nhược Giai chớp mắt mấy cái, quay sang nhìn Mộc Yên Chi đang lau vết nước vương ở khóe miệng rồi nhanh nhảu nói:
- À, đúng.
Tớ đi trước đi đây, lát nữa gặp lại.
Mộc Yên Chi liếc mắt nhìn anh tỏ vẻ khó chịu, sau đó quay hẳn người nhìn vào màn hình máy tính bàn.
Cao Tuấn Lãng bước vào, hắng giọng vài tiếng, sau đó nói:
- Tôi bị đau họng, chị mau khám đi.
Cô làm như không nghe thấy, tiếp tục đánh máy.
Anh đưa tay gõ gõ lên mặt bàn, lên tiếng:
- Tôi đang là bệnh nhân đấy.
Ở đây lại không khám bệnh cho tôi à? Phân biệt đối xử thế!
Mộc Yên Chi thở ra, đối mắt với Cao Tuấn Lãng, nói:
- Khám chứ!
Cô cầm lấy sổ khám bệnh của