- "Băng Băng?" Thiên Di ngạc nhiên. Sao Băng Băng lại ở đây? Chuyện này là như thế nào? "Anh Thanh Phong? Chuyện gì đây?" Thiên Di quay lại nhìn Thanh Phong, nhưng hắn chỉ cười nham hiểm.
Băng Băng đứng dậy, cười mỉm
- "Mày ngạc nhiên lắm phải không Thiên Di? Tao đã nói với mày rồi. Tránh xa anh Hạo Nhiên của tao ra. Sao mày cứ không nghe làm gì."
Thiên Di bây giờ mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nó không thể ngờ Thanh Phong lại là người hại nó. Dù mới quen nhưng qua cử chỉ, nó cứ ngỡ Thanh Phong là người rất tốt. Nhưng lúc này không phải là lúc nó để nó bàng hoàng. Băng Băng búng tay. Một đám xã hội đen bước ra. Dù nó rất khỏe, dù đánh nhau với nó không là vấn đề, nhưng chừng này là quá nhiều. Hơn nữa, bọn này chắc là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp. Đánh như thế này nó thua là cái chắc.
Nó vùng chạy về phía cầu thang, chạy ra cánh đồng hoang trước nhà. Bọn kia chạy theo sau nó. Sát lắm. Nó cố chạy. Nhưng rồi, nó vấp ngã. Đau điếng. Nhuwng bây giờ, nếu nó lo cho cái chân thì mạng nó chắc gì còn giữ được. Nó đứng dậy, chờ đợi.
bọn xã hội đen kia xông vào nó, trừ một người. Nó chống trả. Dùng hết tất cả sức lực mà nó có. Nó phải về với Hạo Nhiên. Nó không muốn để người mà nó yêu thương phải lo lắng. Nếu nó có chuyện, Hạo Nhiên chắc chắn sẽ rất rất đau khổ. Bằng mọi giá, nó phải sống sót. Ý nghĩ đó giúp nó như có thêm sức mạnh. Lần lượt, một cách khó khăn, từng tên gục xuống trước mắt nó. Cuối cùng, đám xã hội đen nằm im, không động đậy. Chỉ còn một tên
Tên trùm nhìn nó cười đểu.
- "Mày cũng không vừa. Nhưng mày phải biết, để tồn tại, chừng đó là quá ít."
Tên đó lao nhanh vào nó. Quá nhanh. Tới nỗi nó không kịp phòng vệ. Chống trả được mấy đòn của tên đó, nó bắt đầu kiệt sức. Tên trùm đó không đánh vào mặt nó. Vì lí do gì? Nó không thể hiểu. Chừng đó không thể làm Băng Băng hả giận. Nó lùi dần, càng lúc càng yếu thế. Tên kia càng đánh càng hăng máu. Cuối cùng, nó gục xuống.
- "Tới lượt anh đấy Thanh Phong." Băng Băng cười mỉm, lên tiếng. Thanh Phong vụt đi như một con hổ đói mồi. Từng bước một tiến dần về Thiên Di. Thiên Di không đủ sức kháng cự nữa. Nhưng nó mang máng hiểu ra, chuyện gì sẽ xảy ra với nó.
Thanh Phong nhào vào nó, mơn trớn khiến nó ớn lạnh cả người. Nó cố hét lên, vùng vẫy bằng chút sức lực cuối cùng của nó. Băng Băng cùng đám người kia cười lớn rồi kéo nhau vào nhà ăn mừng. Chỉ còn nó với một con hổ đói. Nó sợ hãi. Trước giờ chưa bao giờ nó cảm thấy bất lực như thế này. Không thể vùng vẫy. Đến hét lên cũng không thể. từng chiếc cúc áo của nó bị tháo ra. Đôi tay nó bị giữ chặt. Trong đầu nó chỉ vang lên tên của Hạo Nhiên.
Rồi nó nghe thấy Hạo Nhiên hét lên. Nó thấy Thanh Phong giật mình buông nó ra, thấy Hạo Nhiên lao vào Thanh Phong, điên cuồng.
Đôi mắt Hạo Nhiên đỏ ngầu. Hắn lao vào Thanh Phong như cố giết bằng được Thanh Phong. San San chạy lại đỡ Thiên Di, khoác cho nó chiếc áo Minh Duy đưa cho. Minh Duy cố cản Hạo Nhiên đang đánh Thanh phong một cách điên cuồng lại. Đôi mắt Hạo Nhiên đục ngầu, khô khốc. Thiên Di hoảng loạn trong tay San San. Nó run rẩy, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Rồi dần dần, nó lịm đi, mặc cho San San vừa gọi tên nó vừa khóc.
Hạo Nhiên nắm chặt tay nó, nhìn nó nằm yên trên chiếc giường trong phòng VIP của bệnh viên. Đôi mắt hắn không một chút nước lắng đọng. Không cả sự lo lắng xót xa. Chỉ là một đôi mắt trống rỗng vô hồn. Hắn vẫn bàng hoàng về những gì Thiên Di phải chịu đựng. Hắn đau. Thật sự rất đau. Nhìn thấy người con gái mình yêu bị hành hạ như thế, ai có thể không đau. Nhưng hắn biết, nỗi đau hắn chịu đựng không thể bằng một góc mà Thiên Di phải chịu. Thiên Di đã nằm hôn mê như thế suốt 3 n gày rồi. Hắn cũng ngồi yên như thế suốt 3 ngày, không ăn không uống. Thanh Phong và Băng Băng suýt nữa đã bị hắn tống vào tù. Nhưng San San và Minh Duy đã ngăn hắn lại. Nếu hắn làm như thế thì những tai tiếng mà Thiên Di phải chịu sẽ khủng khiếp như thế nào. Thanh Phong và Băng Băng cũng tỏ ra biết lỗi. Nhưng dù có chết đi hắn vẫn không thể tha thứ cho 2 con người đó. Hắn cũng không thể để Thiên Di chịu đựng bất kì lời đồn độc địa nào. Nhân lúc Hạo Nhiên im lặng, San San với Minh Duy đã đuổi 2 người kia đi, cấm 2 người đó không bao giờ được lại gần Thiên Di nữa.
Hạo Nhiên im lặng ngồi ngắm Thiên Di. Khuôn mặt nó dường như vẫn còn nguyên nét hãi hùng. Hắn đau lòng lắm. Không biết phải làm gì để có thể giúp Thiên Di.
- "Anh phải làm gì đây Thiên Di? Đến bao giờ em mới tỉnh dậy? Xin em. Đừng để anh phải chịu đựng nỗi sợ hãi này thêm nữa."
Nước mắt Hạo Nhiên rơi xuống cánh tay nó. Đúng lúc đó, ngón tay nó khẽ động đậy. Hạo Nhiên đứng bật lên, thở gấp. Rồi Hạo Nhiên lay mạnh nó.
- "Thiên Di. Mở mắt đi em. Anh đây Thiên Di. Em mở mắt ra nhìn anh đi. Bác sĩ? Bác Sĩ?"
- "Đây là đâu thế này" Thiên Di mở mắt, ngạc nhiên. Xung quanh nó là một căn phòng chủ đạo màu trắng. Một lúc sau, có 2 người đàn ông cùng một cô y tá chạy vào. Một trong 2 người đàn ông là một bác sĩ. Ông bác sĩ tiến hành kiểm tra. Sau đó hỏi Thiên Di mấy câu hỏi. Còn Hạo Nhiên điếng người, càng lúc càng bàng hoàng.
- "Thiên Di. Em ?" Hạo Nhiên sững người hỏi. Đúng lúc đó thì San San với Minh Duy chạy vào. San San bật khóc, ôm chầm lấy nó
- "Con bé này. Làm tớ lo quá. Sao cậu lại ngốc thế hả?"
Minh Duy quay qua Hạo Nhiên đang đứng sững,
- "Ông làm sao thế? Vợ chưa cưới tỉnh mà không mừng à?"
Hạo Nhiên chưa kịp trả lời thì Thiên Di lên tiếng
- "Vợ chưa cưới? Ai?"
Câu nói của Thiên Di làm San San đang khóc thì dừng lại. Còn Minh Duy thì cũng chết đứng như Hạo Nhiên. San San lay mạnh Thiên Di
- "Di Di. Cậu làm sao thế? Cậu đừng có dọa tớ"
- "San San. Cậu sao vậy? Nói cho mình biết. Mình đang ở đâu thế? 2 người kia là ai?" Thiên Di ngơ ngác nhìn San San.
- "Thiên Di. Em em không nhớ anh àk?" Giọng Hạo Nhiên run run.
Cả 3 người trao đổi với nhau một cái nhìn lo ngại. Thiên Di mất trí nhớ
.
- "Tiểu Thư bị mất trí nhớ tạm thời."
- "Bác sĩ Kim. Ông nói vậy là sao?" Hạo Nhiên hỏi, giọng run run
- "Thế này nhé. Cậu Hạo Nhiên. Trí nhớ của chúng ta như một cái tủ vậy. Nó gồm những ngăn tủ khác nhau. Những ngăn tủ này chứa từng phần kí ức. Khi một ngăn tủ đóng sập lại do một tác động lớn, tạm thời chúng ta sẽ không thể nhớ được phần kí ức đó.
- "Vậy vậy bao giờ cô ấy nhớ lại?"
- "Chuyện này Tôi đã kiểm tra kỹ. Tiểu thư ngoài mất trí ra chỉ bị thương ngoài da. Về nhà tĩnh dưỡng vài hôm sẽ khỏi. Còn chuyện mất trí Cái đó Tiểu thư có thể nhớ lại, hoặc không bao giờ nữa."
Hạo Nhiên thờ thẫn bước vào phòng bệnh, nơi San San đang giúp Thiên Di thu dọn đồ để về. Nhìn thấy Hạo Nhiên, San San liền hỏi.
- "Thế nào rồi anh?"
Hạo Nhiên im lặng nhìn San San,Minh Duy, rồi nhìn Thiên Di. Nó đang gặm nhấm một cái bánh ngon lành, nhìn Hạo Nhiên với ánh mắt ngây thơ. Hạo Nhiên thở dài.
- "Có thời gian anh nói cho em. Minh Duy, ông gọi cho tài