Edit: Manh
Beta: Dollan
“Cái gì?” Thẩm Phong nghi ngờ mình nghe nhầm, giọng bỗng cao hơn mấy tông, “Cậu điên à?”
Cuối cùng giơ tay lên đập một cái vào người Lục Nghiêu, nghiêm túc nói: “Lời này không thể nói bậy.”
Thẩm Phong và Thẩm gia có quan hệ họ hàng, coi như Thẩm Lâm Hoan cũng phải gọi anh ta một tiếng ‘anh trai’.
Có điều hai người không tiếp xúc nhiều, nhưng nhìn chung tình huống của nhau đều hiểu.
Thẩm Lâm Hoan năm đó muốn học chuyên ngành khác nhưng Trình Chi Lâm bắt cô phải đăng ký học quản lý tài chính, vì lý do này mà Thẩm Lâm Hoan đã bỏ nhà đi một lần, nhưng cuối cùng, tất nhiên chỉ là trứng chọi đá. Sự thỏa hiệp của gia đình đối với cô là cô không cần phải ra nước ngoài, cô có thể chọn trường mà mình muốn học.
Sau đó Thẩm Lâm Hoan đến Hải Thành, cách Tân Thành mấy trăm cây. Mấy năm đó cô rất ít về.
Con gái của Vân Triều mới hơn 4 tuổi, Thẩm Lâm Hoan nhỏ hơn Lục Nghiêu 1 tuổi nên năm nay mới 26, 4 năm trước cô còn đang đi học.
Vào năm thi thạc sĩ, cô không muốn vào trường được giới thiệu nên đã tự thi, hơn nữa bởi vì lý do này mà tết cũng không về. Hồi đó mọi người ở đây đều nói, Thẩm Lâm Hoan đang tránh người nhà, kiếm cớ không về mà thôi.
Thi thạc sĩ…
Thẩm Phong bất ngờ cau mày, tính lại một lần, nếu Vân gia không giấu tuổi của Vân Lạc thì quả thực là vào năm kia.
Năm đó, Thẩm Lâm Hoan không về đón năm mới, mấy năm sau cô cũng lấy cớ ở lại Hải Thành.
Sau này Vân Triều đột nhiên mang về một đứa bé từ đâu, sau đó khắp nơi đều nói bóng nói gió, đoán cô con gái kia của Vân Triều từ đâu mà có.
Vân Triều là giáo sư khoa y mà từ xưa đến nay Thẩm Lâm Hoan đều có niềm đam mê với y học…
Chẳng trách Lục Nghiêu sẽ nghĩ như vậy, anh quan tâm động tĩnh của Thẩm Lâm Hoan nhất so với bất kỳ người nào, tất nhiên khoảng thời gian này là điểm nhạy cảm với anh.
Lục Nghiêu trầm mặc hút xong điếu thuốc kia, giọng hơi khàn, thật giống như muốn chuyển chủ đề, “Cũng không sao.”
Trong chốc lát, cả người như chìm vào cảm giác sụp đổ, vô cùng hoài nghi. Thẩm Lâm Hoan có phải lần đầu tiên không, anh không muốn nghiên cứu kỹ, bây giờ anh nhớ lại một chút, chỉ có thể nhớ lại lần đầu tiên cô và anh làm tình vừa lạnh nhạt vừa thành thạo, mặt khác đều không thể xác định. Đã sinh một đứa trẻ sao? Không giống. Cái gì cũng không giống. Chỉ có cô muốn ly hôn là giống…
Ngay cả mơ cô cũng mơ ly hôn.
Giản Dư Thần âm thầm đi vào, đẩy cửa, thấy hai người ngồi ở góc tối, “Tôi sang đây xem, hai cậu đang ở đó trộm gà trộm chó gì vậy!”
Đến gần, mơ hồ nhìn thấy biểu cảm của hai người không đúng, anh ta mới nháy mắt với Thẩm Phong, dùng khẩu hình hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lục Nghiêu cảm thấy phiền não, sờ một bên túi, không tìm được thuốc lá, liền hỏi Giản Dư Thần, “Có thuốc lá không?” Anh không bị nghiện thuốc nhưng vào những lúc bức bối thì hay muốn hút thuốc.
Giản Dư Thần tìm trong túi, ngay cả bật lửa cũng đưa cho anh. Nhìn đôi lông mày lạnh lùng của anh khẽ nhíu. Lần nữa nhìn về phía Thẩm Phong, không tiếng động đặt câu hỏi: Rốt cuộc làm sao thế?
Lục Nghiêu châm một điếu thuốc, yên lặng hút một hơi, anh không bị nghiện thuốc lá nặng, trừ tối nay thì lần gần đây nhất hút thuốc là đêm cùng Thẩm Lâm Hoan kết hôn, đêm đó cũng rất phiền não, không biết giữ cô thế nào, anh không biết phải làm thế nào với cô, anh cảm thấy mình giống như một tên cướp, không thể chịu được khi giao cô cho người khác, vì vậy dựa vào gia thế của mình hơn cô và lợi dụng mong muốn trèo cao của cha mẹ cô mà cưới cô về.
Đêm đó cô yên lặng tháo trang sức, cả người sạch sẽ, xinh đẹp, mặt không cảm xúc, trong mắt đều là sự bình tĩnh, ánh mắt nhìn anh giống như nhìn người xa lạ, thậm chí còn tràn ngập sự phòng bị.
Anh cũng biết đó không phải lỗi của cô, đối với cô mà nói, quả thực anh là một người xa lạ, đối tượng kết hôn dưới sự sắp xếp của cha mẹ, có lẽ anh không chỉ muốn dừng lại ở việc là đối tác hôn nhân, vì ngay cả thứ cơ bản như tương kính như tân* cũng không làm được, rõ ràng trước khi vào đã đứng ngoài cửa hơn 10 phút để xây dựng tâm lý, phải đối xử với cô thật tốt.
(*tương kính như tân: vợ chồng đối xử với nhau như khách.)
Kết quả sau khi thấy biểu cảm với thái độ của cô, nên làm cái gì anh cũng quên, giống như một trận cãi nhau của trẻ con, mượn nó để gây chú ý.
Anh đã hút nửa điếu thuốc vào đêm hôm đó, dành một nửa thời gian để nghĩ xem làm thế nào để vượt qua đêm đầu tiên một cách suôn sẻ, có thể sợ với tính cách của hai người, cả đời cũng khó có sự tiến triển.
Trong chín ngày sống chung, thực ra cô rất phối hợp nhưng càng thế thì anh càng phiền lòng, càng phát hiện ra lòng dạ con người là vô đáy, khi không có thì muốn có, khi có rồi thì muốn độc chiếm. Ban đầu chỉ muốn một xíu, sau đó muốn toàn bộ. Nhưng cô vẫn luôn duy trì bản năng phòng bị và thờ ơ đối với anh, ánh mắt lãnh đạm, giống như một vị thần nhìn tất cả chúng sinh, nhìn người phàm với sự thương hại, với thiên tính đem thân thể của mình ban tặng, duy nhất không có thất tình lục dục của người thường.
(Thất tình là 7 sắc thái biểu cảm khác nhau của con người. Còn lục dục là 6 nguyên nhân khiến cho con người đem lòng yêu mến một ai đó. Xem chi tiết tại đây.)
Vì vậy ngay cả chuyện thân mật nhất dường như cũng không có cách nào kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Không thể nói là không thất bại.
Anh không thể làm gì cô, nhưng anh phải thừa nhận rằng bị hấp dẫn bởi cô, vì vậy anh càng yêu cô bao nhiêu thì lại càng hận bấy nhiêu..
Hút thuốc được một nửa, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói mà quản gia Chu đã nói với anh, không cam lòng hỏi, “Có khi nào Thẩm Lâm Hoan không phải con ruột không?”
Thái độ của Thẩm gia từ trước đến nay với Thẩm Lâm Hoan vẫn là một ẩn số.
Thẩm Phong tiếp lời, “Khi còn học cấp 2, cậu cũng tò mò về chuyện này, không phải tôi có nói rồi sao? Mọi người trong Thẩm gia đều nhìn thấy Trình Chi Lâm lúc mang thai, với cả đứa trẻ được sinh ra không phải bí mật. Trong phòng sinh, Thẩm gia cũng có mặt, ngoài ra không có khả năng tráo đổi con vì Trình Chi Lâm sinh ở khu VIP, cô ấy là người duy nhất trên cả tầng, không thể cầm nhầm.”
Cho dù Thẩm gia có suy thoái thì cội nguồn vẫn còn đó, sẽ không đến nỗi họ phải sinh ra một đứa con không rõ, đây cũng không phải là một bộ phim truyền hình.
Lục Nghiêu cười khổ một tiếng, trên thực tế trong mấy phút ngắn ngủi kia anh đều đã nghĩ tất cả những trường hợp có thể xảy ra một lần, cuối cùng cho ra kết luận kỳ lạ nhất nhưng lại có khả năng nhất.
Thẩm Phong nhíu mày một cái, dường như biết được tại sao Lục Nghiêu lại đoán như vậy, chuyện Thẩm Lâm Hoan là con ruột không thể nghi ngờ nhưng nếu như Thẩm Lâm Hoan là con gái của Trình Chi Lâm nhưng không phải con gái của Thẩm Bá Khiêm vậy thì càng không thể nào, mới sinh ra Thẩm Bá Khiêm đã biết, dáng dấp của Thẩm Lâm Hoan và ông có nhiều phần giống nhau.
Lục Nghiêu thuật lại lời của Thẩm Lâm Hoan và Vân Triều.
“Tôi đã tiêu hủy kết quả giám định
ADN vì lý do an toàn, tuyệt đối sẽ không có thứ ba người biết.”
“Tôi tin anh.”
“Thật sự không biết em nghĩ thế nào, ngay cả khi vấn đề này được làm rõ ràng, em nghĩ rằng có thể ly hôn? Bản thân hôn nhân kiểu này chỉ là sự trao đổi và kết nối lợi ích, không thể dễ dàng giải trừ được.”
“Anh không hiểu đâu.”
Nghe thế nào cũng giống như là Thẩm Lâm Hoan đang tìm thời cơ để ly hôn với anh.
Cuối cùng Giản Dư Thần cũng nghe rõ, cảm thấy dáng vẻ ở chỗ này đoán già đoán non của Lục Nghiêu khá tầm thường, anh ta muốn khuyên trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ tốt, đâu phải chỉ có mỗi cô ấy, nhưng lời vừa đến miệng đã nuốt xuống. Nếu thật sự có thể buông bỏ, sao ngần ấy năm Lục Nghiêu vẫn suy nghĩ lung tung, sợ cô bị họ hàng gài bẫy, sợ cô lấy chồng nơi khác sẽ khổ, nhận lấy phiền phức trong hôn nhân.
Rốt cuộc đều là sự tình nguyện từ một phía, cho dù Thẩm Lâm Hoan không thích anh, vẫn ghét anh như cũ, không coi trọng anh, ít nhất bên ngoài cô đã làm rất tốt, cũng không khiến anh tiếc nuối. Chuyện trước khi kết hôn…
Giản Dư Thần vỗ vai anh một cái, “Nếu không cậu thả người ta đi! Nếu cậu muốn làm chuyện tốt, thì chỉ làm xong chuyện tốt thôi, đừng có ý định ép buộc người ta ở bên người, cho Thẩm gia đủ mặt mũi rồi. Qua mấy tháng thì lấy lí do không hợp nên yên bình ly hôn, cuộc sống của Thẩm gia tốt hơn, sẽ không gây khó dễ với Thẩm Lâm Hoan. Với bản lĩnh của Thẩm Lâm Hoan, cậu để cô ấy ở công ty chăm sóc một khoảng thời gian, sau đó Thẩm gia sẽ không thể khống chế cô ấy.”
Lục Nghiêu không lên tiếng, im lặng hút thuốc, nhớ tới lời Thẩm Lâm Hoan nói đêm tân hôn, không khỏi giễu cợt, có lẽ ban đầu Thẩm Lâm Hoan cũng có ý này, là do anh ảo tưởng.
Giản Dư Thân: “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá.”
…
Gió đêm lạnh thấu xương, mưa cả ngày, buổi tối gió lạnh thổi như đã vào đông.
Lục Nghiêu tựa vào cửa xe, rút điếu thuốc thứ ba trong ngày hôm nay, tài xế hỏi anh: “Lục tổng về nhà ạ?”
Anh nâng tay, “Đưa chìa khóa xe cho tôi, anh dừng xe rồi tan làm đi.”
Tài xế chần chừ một chút vẫn đáp, “Vâng.”
Tin nhắn trên hình nền vẫn còn hai chữ xin lỗi của Thẩm Lâm Hoan. Anh nhìn chốc lát rồi lướt lên, hai người dường như không nói chuyện ngoài lề. Nhưng ghi chép tin nhắn của cô và Vân Triều rất nhiều thứ ngoài lề, mặc dù phần lớn là Vân Triều nói còn cô chỉ trả lời hai chữ, mặc dù cô hờ hững nhưng cũng đáp lại vài câu.
Thực tế cuộc trò chuyện của Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan cũng rất ít.
Anh đang suy nghĩ, những ngày qua mình làm cái gì.
Giống như không có gì làm, anh đặt mình vào vị trí của một người bị thương nhưng lại cố sức quăng cô thật mạnh, ý thức được không thể làm cô vui, anh chỉ muốn nhìn cô giậm chân dỗi nhưng cô từ đầu tới cuối vẫn luôn thờ ơ.
Tính cách cô vốn là như vậy, có lúc sẽ cảm thấy cô rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không sợ bất kỳ tình huống nào, sự tự tin khiến cho người khác bái phục.
Sự thờ ơ của cô luôn có chút sắc bén và kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương. Từ khi còn đi học, vô số người đã vu khống và ghét bỏ cô. Lục Nghiêu không thể nhịn được mà giúp cô vài lần, nhưng cuối cùng bị cô từ chối. Cô vẫn luôn im lặng nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng như muốn nói: Tôi không cần.
Theo thời gian, cảm thấy cô là người bất khả xâm phạm, máu lạnh và tàn nhẫn.
Nhưng hôm nay ở nhà tổ, sự luống cuống và hốt hoảng của cô quả thực đã đập vào mặt anh, còn có khi ở bệnh viện, dường như cô rất sợ tiêm, nhưng cũng chỉ nhíu mày nhắm mắt chịu đựng, không nhúc nhích, nhất thời hoảng sợ nắm lấy tay anh, khi hết thuốc thì lập tức thả ra, dường như không phát sinh chuyện gì nói, “Tôi xin lỗi.”
Anh chưa đủ vững chắc ư?
Lục Nghiêu hút xong một điếu thuốc, xoa xoa huyệt thái dương rồi lên xe.
–
Từ nhỏ Thẩm Lâm Hoan đã không có cuộc sống giải trí, không xem phim hoạt hình, cũng không chơi game, hồi cấp 2, cả lớp ai cũng bàn tán về các idol, Chu Phù thích nhất Lục Quý Hàng, một ca sĩ xuất thân từ diễn viên, mỗi lần đều điên cuồng amway với Thẩm Lâm Hoan. Amway cũng là một ngôn ngữ mạng, là mãnh liệt đề cử.
Thẩm Lâm Hoan không hiểu.
Cô cũng không muốn phí tâm đi tìm hiểu, cuộc sống của cô bị học tập chiếm hết… Dĩ nhiên tập nhảy, dương cầm, cưỡi ngựa với bắn tên, những thứ này đều là học tập nên cô cũng không thích, cho nên cũng không thể nào nói đây là giải trí, buông lỏng.
Quản gia Chu lẳng lặng đứng ở cửa phòng game rất lâu rồi, Thẩm Lâm Hoan ngồi khoanh chân ở trên đệm, cầm điều khiển chơi rất chăm chú.
Nhưng cô chơi rất tệ, trên màn ảnh rất nhanh hiện lên 2 từ “Game over”.
Nhưng hình như cô cũng không muốn dùng đầu óc, cứ như vậy nhàn rỗi ngồi giết thời gian.
Dưới lầu có tiếng động, quản gia Chu bước tới cầu thang thấy một góc áo của Lục Nghiêu, anh đang đi lên cầu thang.
Quản gia Chu do dự có nên nhắc nhở phu nhân một tiếng không thì Lục Nghiêu đã xuất hiện ở tầng 2, thấy anh phất phất tay.
Nên quản gia Chu gật đầu, tan làm sớm.
Bên cạnh Thẩm Lâm Hoan đặt một ly trà và nửa ly rượu chát, trà không xi nhê nhưng bình rượu đã thấy đáy.
Cô nghe thấy tiếng bước chân, nghĩ là quản gia Chu nên không quay đầu, “Không cần để ý đến tôi. Chuẩn bị cho tôi một ly giải rượu đi.”
Bước chân không ngừng, đôi cánh tay từ phía sau lưng vòng qua eo cô, cầm hai tay cô, giọng nói rơi vào bên tai cô, “Tay này không nên di chuyển, kiểm soát nó rồi tiến về phía trước.”
Cơ thể Thẩm Lâm Hoan cứng đờ, trên người Lục Nghiêu còn mang hơi lạnh ở bên ngoài nhưng rất nhanh đã tiêu tán, cơ thể nóng bỏng của người đàn ông dán vào cơ thể cô, cả đầu đặt ở vai cô gây cảm giác tồn tại mười phần.
Hành động vô cùng thân mật, dường như anh thực sự muốn dạy cô chơi game, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình.