Chí Hôn

Chương 22


trước sau

Edit: Lynk xink

Beta: Dollan

Tiếng cười của Lục Nghiêu phát ra từ khe hở ngón tay, lồng ngực anh cũng rung rung.

Tài xế ngồi hàng ghế phía trước im lặng nhướng mày, Amanda thì ngồi ở ghế phụ, cô ấy đi công tác nước ngoài cùng với Lục Nghiêu, giờ này tan tầm, hỏi nếu tiện đường có thể nhờ tài xế chở cô về không, Lục Nghiêu đồng ý.

Amanda cũng rất kinh ngạc nhưng không bị giật mình lắm, là một trợ lý ưu tú phải học được cách nói năng thận trọng, đối việc cá nhân của cấp trên phải mắt điếc tai ngơ.

Amanda lặng lẽ kéo vách ngăn xuống.

Thẩm Lâm Hoan chỉ cảm thấy mặt anh rất mềm, không có đường nét góc cạnh như mình nghĩ, hơi thở anh phả trên tay cô, mang tới cảm giác nóng rực.

Về mặt khoa học, thân nhiệt của phụ nữ thường sẽ cao hơn đàn ông, nhưng Thẩm Lâm Hoan cảm thấy nhiệt độ cơ thể Lục Nghiêu rất cao, hơi thở cũng rất nóng.

Thẩm Lâm Hoan là kiểu người thể hàn, cho nên thời kỳ hành kinh càng kinh khủng hơn, có đôi khi ngủ sẽ mơ màng ôm anh, tựa như cảm thấy người anh ấm ôm rất thoải mái.

Cô ngây người một chút, bỗng cảm thấy hai ngày nay Lục Nghiêu hơi khác trước kia.  Nhưng cô cũng không suy nghĩ về nó nhiều, nếu anh muốn sống hòa hợp thì cứ hòa hợp đi.

Cô nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Anh… bình thường chút.”

Thật sự là… một lời khó nói hết.

Vẻ ngoài của Lục Nghiêu rất chính trực, không chỉ mặt mũi chính trực, mà khí chất cũng ngay thẳng, tất cả là do gia đình hun đúc ra, toàn thân khí chất cao quý, nói những lời như vậy quả thật là giống như phát thanh viên tin tức… đang tấu hài, quá sai lệch.

Lục Nghiêu nắm lấy tay cô, thuận tiện nhướng người hôn lên môi cô, nụ cười vẫn chưa hề tắt.

Thẩm Lâm Hoan hóa đá lần hai, im lặng dịch người cách xa anh một chút, ngồi dựa vào cửa xe.

Lục Nghiêu vui vẻ nhìn bộ dạng không nói lời nào như bị bắt nạt kia của cô, lại xích lại gần cô, ép cô trốn cũng không thể trốn, hai người bọn họ, chân kề chân thân kề thân, Lục Nghiêu thuận thế ôm eo cô.

Vòng eo cô rất nhỏ, khiến người ta suy nghĩ miên man bất định.

Thẩm Lâm Hoan xấu hổ bắt lấy tay anh, anh có hai tay còn cô lại bị thương một tay.

Hai người im lặng đưa đưa đẩy đẩy, giống như cuộc chiến nhỏ của hai bé tiểu học, cuối cùng Thẩm Lâm Hoan từ bỏ đấu tranh, để mặc Lục Nghiêu vòng tay ôm eo cô.

Lục Nghiêu nén cười, không nói.

Cảm thấy thật là vui.

Anh chợt cảm thấy lúc trước bản thân thật ngu xuẩn khi chèn ép cô, cô rất giỏi chiến tranh lạnh. Bạn tức giận, cô ấy liền mặc kệ bạn, lên kế hoạch để cô ấy chủ động tìm bạn, đúng là ảo tưởng.

Muốn đối phó với cô ấy bạn phải không biết xấu hổ.

Xe chạy đến chung cư Doanh Thụy, Amanda xuống xe, cúi người nói ‘tạm biệt’ với Thẩm Lâm Hoan ngồi bên kia.

Cửa xe được kéo xuống một nửa, Lục Nghiêu dặn dò cô ấy, mấy ngày nay không được tắt nguồn điện thoại, đợi lệnh 24/24.

Amanda nghiêm túc đáp ứng.

Trong khóe mắt, Thẩm Lâm Hoan ngồi phía bên phải xe ô tô, Lục Nghiêu ôm lấy Thẩm Lâm Hoan, hai người dính chặt vào nhau, cánh tay của Lục tổng vòng qua hông Thẩm Lâm Hoan, bày ra dáng vẻ chiếm hữu.

Amanda cụp mắt, cúi người nói tạm biệt lần nữa rồi xoay người rời đi.

Thẩm Lâm Hoan nhìn bóng lưng duyên dáng của Amanda đi về phía chung cư cũ kỹ, không khỏi sửng sốt.

Cô ấy… thật sự rất giống Tô Mông. Khi cô bị Thẩm Liên Kiệt chèn ép trong ngày nhập học, chính cô ấy là người đã ra mặt giúp đỡ cô.

“Anh còn nhớ Tô Mông không?” Thẩm Lâm Hoan nghiêng đầu hỏi anh, khuôn mặt không hề thay đổi cảm xúc tựa như là đột nhiên nhớ đến.

Bàn tay Lục Nghiêu đặt bên eo cô như vô ý vuốt ve, gật đầu: “Nhớ.”

Thẩm Lâm Hoan không nhìn anh, chỉ buồn bã nhìn ra ngoài cửa xe, Amanda đã đi vào chung cư, những tòa nhà dày đặc như nhà chim bồ câu, trên ban công treo đầy các loại quần áo, chăn mền đủ màu sắc như cờ cầu nguyện.

Thẩm Lâm Hoan nói: “Cô ấy rất giống Amanda.” 

Lục Nghiêu nhớ lại, nụ cười trên môi dần tắt.

Tô Mông là người bạn thân duy nhất của Thẩm Lâm Hoan hồi lớp 8, nhưng tình bạn này duy trì không được bao lâu, Tô Mông là một cô gái hướng ngoại, hoạt bát và ngay thẳng, cô ấy cảm thấy Thẩm Lâm Hoan rất giỏi nên muốn kết bạn với cô, Thẩm Lâm Hoan không từ chối.

Có điều Thẩm Lâm Hoan là người sống khép kín, cô đã sống trong thế giới của bản thân quá lâu, việc kết bạn quả thật rất khó cũng như sẽ khiến bạn bè của cô thấy mệt mỏi.

Sau đó, Tô Mông nói chuyện một cách nghiêm túc rằng không muốn làm bạn với cô: “Thẩm Lâm Hoan, đôi khi hãy nhìn lại mọi người xung quanh cậu.”

Lúc cô ấy nói câu nói đó, Lục Nghiêu bên cạnh đang đứng dựa vào chiếc bàn đằng sau, cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với mọi người.

Thẩm Lâm Hoan nhìn Tô Mông rất lâu, ước chừng qua nửa phút, anh còn cho rằng cô muốn nói gì đó, nhưng cô chỉ gục đầu nói câu: “Xin lỗi!”

Tô Mông vừa khóc vừa quay về chỗ ngồi, nói rằng cô ấy chưa từng cảm thấy thất vọng như vậy.

Lục Nghiêu cảm thấy Thẩm Lâm Hoan thật sự rất vô tâm, cuối cùng một câu quan tâm cũng không có.

Ngày đó, Thẩm Lâm Hoan làm một bài toán mười bốn lần vẫn không ra, cuối cùng còn bóp mạnh tay làm gãy một cây bút, vì dùng sức khiến xương ngón tay trắng bệch, gân tay nổi lên, cằm căng chặt thành đường thẳng nhưng khuôn mặt vẫn không cảm xúc gì.

Lục Nghiêu đứng bên cạnh nhướng mày: “Tức giận đến vậy à?”

Thẩm Lâm Hoan cúi đầu tiếp tục làm đề toán, giọng điệu đều đều không cảm xúc: “Không sao.”

Cô đây là tức giận bản thân, cô cũng không muốn tổn thương Tô Mông, cũng rất nỗ lực để duy trì tình bạn này nhưng đó là một chuyện khó khăn với cô.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Thẩm Lâm Hoan quá mức vô tâm, đều âm thầm khiển trách cô, nhưng Lục Nghiêu lại không cảm thấy cô như vậy là vô tâm.

Cô bị cây bút gãy đâm vào tay, máu chảy đầm đìa, anh hỏi Thẩm Ngộ lấy hộp băng cá nhân đưa cho cô. Thẩm Lâm Hoan lặng lẽ đẩy lại.

Lục Nghiêu có chút cáu kỉnh: “Dầu muối không ăn, chẳng trách Tô Mông bị tổn thương.”

Thẩm Lâm Hoan mím môi, không hé nửa lời. Lục Nghiêu lại đẩy băng cá nhân qua, cô lại đẩy trở về chỗ cũ: “Cảm ơn, không cần.”

Lục Nghiêu nhìn cô chốc lát.

Thẩm Lâm Hoan nhíu mày: “Tôi nói rồi, tôi không cần.”

Có chút nóng nảy.

Đầu lưỡi lướt qua hàm răng, Lục Nghiêu thầm mắng bản thân thật rẻ tiền.

Mỗi lần thấy cô gặp chuyện khó khăn đều sẽ mềm lòng giúp đỡ, sau đó nhận lại sự từ chối lạnh lùng của cô.

Ví như lần đó bị giáo viên châm chọc mỉa mai vì cô quá thu mình không thể hòa nhập với tập thể, còn vô cớ trách phạt cô phải tự mình làm tập san, cô làm từ tiết tự học sáng sớm tới khi ra về, cho đến tiết học sáng hôm sau, anh ăn xong còn mang bữa sáng đến cho cô. 

Cô nhìn bữa sáng, nói ‘cảm ơn’ rồi lại nói ‘không cần’.

Lục Nghiêu chưa bao giờ đụng phải bức tường như vậy, trước nay đều là người khác nịnh bợ anh, anh liền nói: “Mua cũng mua rồi, cậu không ăn thì ném đi!”

Cô thật sự để bữa sáng trên bàn cho đến buổi trưa, Lục Nghiêu thấy rất ngứa mắt, tự mình cầm lấy ném đi, lúc ấy anh tự nhủ, tôi mà để ý cậu thì coi như tôi hèn.

Sau đó…

Anh thật sự hèn.

Một lần lại một lần, đưa mặt mũi qua cho cô giẫm dưới chân.

Thẩm Lâm Hoan cảm nhận được tâm trạng của Lục Nghiêu đang trở nên tồi tệ, nhưng cô không muốn tìm hiểu nguyên nhân là gì.

Tích cách của Tô Mông và Amanda không giống nhau chút nào, nhưng loại khí chất tỏa ra từ trong xương cốt của họ lại đặc biệt giống nhau.

Quật cường, không chịu thua.

Lục Nghiêu khựng lại một chút, ép bản thân không suy nghĩ đến những việc đó nữa, nhưng vẫn không nhịn được phải thừa nhận rằng từ đầu đến cuối Thẩm Lâm Hoan chưa từng liếc nhìn anh mà anh hết lần này đến lần khác dính lên người ta.



Quả nhiên Trần Thịnh Vinh ở đây, ông ta tới từ sớm, đã ngồi nói chuyện với ông cụ Lục một hồi lâu rồi.

Vẻ mặt ốm yếu, không biết có phải trang điểm không, hay thật sự là
đột nhiên bị bệnh, chỉ thấy ông ta lâu lâu che miệng ho.

Ông cụ Lục ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan, vội vàng hỏi: “Tay Hoan Hoan thế nào rồi?”

Lục Nghiêu đi qua, ngồi xuống bên cạnh ông nội, đối diện Trần Thịnh Vinh: “Bị thương một mảng lớn, dùng thuốc cũng không đỡ, đau đến mức cô ấy khóc mãi. Cũng không biết có để lại sẹo không.”

Triệu Khanh Chi lại gần xem tay Thẩm Lâm Hoan, hoảng sợ: “Trời ơi!”

Thẩm Lâm Hoan rút tay lại, tựa như lúng túng: “Không, không sao ạ. Là do con quá vô dụng.”

Khi cô nói những lời này rất nhẹ nhàng, không có ý ‘bán thảm’, nhưng lại cực kỳ ‘thảm’. Nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, thật ra là cô ngày càng ‘quen cửa quen nẻo’.

Triệu Khanh Chi đau lòng không chịu được: “Làm sao lại như thế được! Sao mà trách con được!” rồi lại mắng Lục Nghiêu: “Con làm chồng như thế nào vậy hả? Con bé ở trong văn phòng của con mà thành ra như thế này, bàn tay con gái quý giá như vậy nếu để lại sẹo thì làm sao đây? Mệt thay cho ông nội con vừa mới khen con có năng lực, mẹ thấy con không có một chút triển vọng nào hết.”

Lục Nghiêu ban đầu chỉ muốn diễn trò một chút, nhưng khi bị mẹ trách mắng như vậy lại thật sự cảm thấy áy náy, việc này quả thật có nguyên nhân của nó, nói cho cùng cũng vì sự do dự thiếu quyết đoán của anh, nuôi mối họa lớn trong công ty.

“Mẹ, đừng mắng nữa mà! Hôm nay cô ấy khóc con đã tự trách muốn chết, mẹ còn mắng con nữa thì con hoàn toàn không muốn sống đâu.” Lục Nghiêu bất đắc dĩ nói.

Thẩm Lâm Hoan kéo Triệu Khanh Chi một cái: “Mẹ, mẹ đừng mắng anh ấy. Bác Trần nói không sai, là con vô dụng, làm cái gì cũng không tốt.”

Cô vừa dứt lời, Triệu Khanh Chi càng tức giận: “Ai làm được thì kêu người đó làm đi, ngày mai chúng ta không đi làm nữa.”

Thẩm Lâm Hoan giả vờ do dự: “Mẹ ơi, không được đâu, ngày mai Trình Lẫm phải đi đảo Hải Châu để giám sát việc xây dựng, nếu con không ở đó mọi người sẽ không theo kịp tiến độ.”

“Trong văn phòng tổng giám đốc chỉ có một người làm thôi à? Công ty thiếu một người thì không thể hoạt động nữa hay sao. Mai con không cần đi, để thằng nhóc kia tự nghĩ cách.” Triệu Khanh Chi nhìn tay cô, cảm thấy chỗ bị băng gạc bao lại kia thật ghê người, bị một ly nước sôi đổ vào, nghĩ đến cực đau lòng.

Lục Nghiêu nói với mẹ mình: “Con đã nói với cô ấy không cần đến công ty trong hai ngày tới, mẹ yên tâm, công ty thiếu người vẫn có thể hoạt động. Ở điểm này con trai mẹ vẫn có chút tự tin.”

Mỗi câu mỗi từ nói ra, ông cụ Lục đều hiểu, đương nhiên Trần Thịnh Vinh cũng sẽ hiểu.

Mội hồi sau, Trần Thịnh Vinh chủ động đề nghị việc bản thân muốn nghỉ hưu dưỡng lão, ông cụ Lục không phản đối, nói theo: “Tuổi này của chúng ta nghỉ hưu dưỡng lão mới tốt. Cậu về hưu nhàn hạ, tôi cũng yên tâm.”

Đãi ngộ của người về hưu đương nhiên không kém, chỉ là Trần Thịnh Vinh không cam lòng.

Nhưng cho dù không cam lòng, đã đến mức độ này, ông ta cũng đành bất lực.

Ông ta chỉ đành hy vọng thành viên công ty mình có thể hành Lục Nghiêu một chút, cho anh nếm chút đau khổ, tự nhiên sẽ mời ông ta trở về.

Cơm còn chưa ăn, Trần Thịnh Vinh đã muốn đi. Lục Nghiêu cùng với Thẩm Lâm Hoan ra tiễn ông ta, Trần Thịnh Vinh quay đầu lại nhìn Thẩm Lâm Hoan với ánh mắt sâu xa, không nghĩ đến bản thân lại lật xe tại chỗ này, cuối cùng kéo kéo môi nói: “Về đi, tiễn tới đây được rồi.”

“Bác Trần đi thong thả!” Lục Nghiêu lễ phép cười.

Người đi rồi, hai bóng người đứng sóng vai trong sân, Thẩm Lâm Hoan tiễn được vị đại Phật này rồi nhưng vẫn không thể thở phào, tuy ông cụ Lục bên này không buông tay nhưng bên đó Lục Nghiêu sẽ không dễ chịu như trước.

Lục Nghiêu đang nắm lấy tay trái cô, bỗng nhiên xoay người cô lại đối mặt với mình, kéo tay còn lại của cô lên xem: “Còn đau không?”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu.

“Lừa ai chứ!” Lục Nghiêu cười khúc khích.

“Lừa anh đấy!” Thẩm Lâm Hoan nhỏ giọng, “Nếu không thì lừa ai nữa.”

Cảm xúc bực bội ban đầu của Lục Nghiêu bị một câu nói của cô đập tan đi.

Lục Nghiêu cong môi khẽ cười: “Em rất… lạnh lùng một cách hài hước.”

Thẩm Lâm Hoan: “……”

Cô chỉ nói thật.

Trở vào nhà, ông nội hỏi Lục Nghiêu vài chuyện trong công ty, Lục Nghiêu nhẹ giọng giải thích, hai ông cháu nói chuyện chính sự một hồi, Thẩm Lâm Hoan bị mọi người vây quanh, một bên hỏi thăm an ủi, một bên trách mắng Lục Nghiêu.

Không cần diễn kịch, cô bắt đầu thấy lúng túng.

Tới giờ cơm, Lục Nghiêu ôm Thẩm Lâm Hoan qua bàn ăn, giọng bất lực nói với mẹ: “Sao con cứ như có tội ác tày trời vậy?”

Thẩm Lâm Hoan ngồi xuống bên cạnh anh, phát hiện mình không có cách nào ăn cơm, mới vừa nâng tay trái lên, Lục Nghiêu đã nắm lấy mu bàn tay cô: “Để anh đút cho em.”

“Tự em làm được.” Làm trò trước mặt người xa lạ, áp lực tâm lý nhỏ chứ làm trò trước mặt người lớn cô cảm thấy da đầu mình tê dại.

Lục Nghiêu trước mặt người ngoài còn xị mặt, nhưng đây toàn là người trong nhà, anh chỉ đơn giản nắm cố định tay cô, một tay khác đút cho cô, tiến lại gần: “Em ngại gì chứ?”

Triệu Khanh Chi cũng cười cười: “Để nó đút, nếu không nó còn làm được gì.”

Hôm nay có con gái của anh cả ở đây, con bé là cháu gái của Lục Nghiêu, năm nay mới 3 tuổi, thấy một màn như vậy cất giọng non nớt: “Ăn cơm cơm, chú nhỏ đút đút, Hiên Hiên cũng muốn.”

Lục Nghiêu liếc nhìn Hiên Hiên một cái, lại quay đầu nhìn Thẩm Lâm Hoan cười nói: “Nào, ăn cơm cơm, há há miệng ra nào.”

Thẩm Lâm Hoan: “……”

Thập Nhị ở bên cạnh hiếm khi yên tĩnh được một lần, đột nhiên vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn Lục Nghiêu: “Ối trờiii, anh Thập Nhất, anh cũng quá buồn nôn rồi.”

Cô ấy xoa mạnh cánh tay: “Chị dâu Thập Nhất, chị mau quản anh ấy đi, em chịu không nổi, quá buồn nôn mà.”

Thẩm Lâm Hoan nghe thấy, không nhịn được mỉm cười.

Lục Nghiêu bị nụ cười lơ đãng này của cô làm cho lay động.

Ui, cười rùi!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện