Edit: Dollan
Thẩm Lâm Hoan sở hữu một căn hộ, nhưng cô chưa bao giờ sống ở đó, cũng không có cơ hội.
Đôi khi cô cảm thấy rằng gia đình đã cho cô gông xiềng, cũng đôi khi cảm thấy rằng cô chính là gông xiềng của chính mình, nhiều lần cô muốn trở thành một người bình thường, gia đình bình thường, cha mẹ bình thường và mọi thứ đều bình thường, nhưng giả thiết này không có ý nghĩa.
Cô lấy chìa khóa, kéo hành lý đi vào, gọi điện cho công ty dọn dẹp, dặn người ta nhanh chóng thu dọn rồi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ.
Khi học đại học, cô sống một mình, lúc đó cô cô thuê một căn hộ nhỏ cạnh trường.
Cô không hòa đồng với mọi người ở trường và dành nhiều thời gian hơn cho việc.
Cô nhớ lớp trưởng là con gái, học hành cũng khá, lâu lâu lại hay hỏi han, có lần hỏi cô có học cùng không.
Cô đồng ý.
Lớp trưởng vào cửa, thay giày ở huyền quan, ngạc nhiên nói: “Giá thuê ở đây đắt lắm!”
Cô gật đầu, “Không rẻ.”
Lớp trưởng có chút hâm mộ, “Cha mẹ cậu đối xử với cậu thật tốt.”
Cô sững sờ, sau đó mỉm cười không trả lời.
Từ con mắt của người ngoài, họ đối với cô thật sự tốt, họ hỗ trợ vật chất hết sức mình, khi cô còn nhỏ, dù cha mẹ đối xử với cô như thế nào, cô đều cảm thấy rằng họ yêu thương cô.
Nếu không sẽ không dành nhiều tâm tư cho cô như vậy.
Cho đến một ngày, cô nhìn thấy bác cả và mẹ ôm hôn, lên xe rồi làm bậy trên xe.
Cô cứng đờ ở đó, đứng xa xa nhìn mẹ mình cuối cùng cũng xuống xe, vừa đi vừa kéo quần áo.
Cô chứng kiến cảnh mẹ và cha cãi nhau hết lần này đến lần khác, Trình Chi Lâm luôn chán ghét sự vô dụng của Thẩm Bá Khiêm, luôn cùng Thẩm Bá Cẩn khinh bỉ ông ấy.
Cô thấy Thẩm Bá Cẩn luôn khiển trách cha mình với giọng điệu răn dạy một đứa trẻ.
Thấy mẹ và bác cả cùng cau có trên bàn ăn.
Thấy cha ép mẹ hỏi về mối quan hệ giữa mẹ và bác, nghe thấy mẹ giễu cợt: “Đường đường là một người đàn ông, sao không tự hỏi anh ông đi?”
Cha không dám, ông vẫn khúm núm trước mặt bác cả.
Trình Chi Lâm luôn muốn có con trai, không trông cậy được vào chồng nên muốn đặt niềm tin lên đứa con, nhưng nếu không có cô, bà sẽ không bị tổn thương cơ thể khi sinh Thẩm Lâm Hoan, bà lại phá thai theo thói quen, cuối cùng tử cung không chịu nổi, bác sĩ cảnh cáo không được phá thai nữa, nếu không tử cung cũng hỏng theo, bà khóc rất nhiều, sau đó nhìn Thẩm Lâm Hoan vừa hằn học vừa oán hận, như thể bà nhìn thấy thứ gì đó rất ghê tởm.
Ánh mắt đó khiến Thẩm Lâm Hoan thường xuyên mơ thấy ác mộng.
–
Khi Lục Nghiêu nhận được cuộc gọi từ nhà, toàn thân anh lạnh toát.
Thẩm Lâm Hoan dọn ra khỏi nhà.
Quyết tâm ly hôn?
Thẩm Phong ngồi đối diện anh, nhìn vẻ mặt của anh, không khỏi lắc đầu, “Không phải tôi nói cậu đâu, cậu quá lo lắng, rõ ràng hao tâm một chút sẽ tra ra được, cậu cứ muốn ép hỏi cô ấy, cô ấy nghĩ cậu ràng buộc mình thì có ích gì.”
Lục Nghiêu cầm ly rượu trước mặt lên, uống một ngụm lớn, vẻ mặt lạnh lùng, “Tôi đã chứng thực hình xăm rồi, không phải tôi tự rước lấy nhục, ngay cả Sở Thiệu cũng hỏi tôi, vì sao không trực tiếp hỏi cô ấy. Tôi chỉ không hiểu, tôi đã nói rõ ràng như vậy, tại sao cô ấy vẫn không nói, tôi cảm thấy mình như ôm cục đá trong lòng.”
Thẩm Phong thở dài, “Quên đi, sao phải thắt cổ mãi trên một cành cây.”
Lục Nghiêu xùy một tiếng, uống một hơi cạn sạch, “Cậu nói đúng.”
–
Mưa càng lúc càng nặng hạt, dường như lại là một ngày mưa xối xả nữa.
Thẩm Lâm Hoan ngẩng đầu nhìn trời, không mang theo ô nên phải bước nhanh hơn, về đến nhà vẫn bị ướt một nửa.
Mưa bão giông to, dường như không có ngày nắng.
Công việc dọn dẹp đã xong, nhà cửa cũng sạch sẽ, cô ngả người lên sofa, chớp chớp đôi mắt khô khốc.
Hồi tưởng những gì Lục Nghiêu nói, bây giờ cô mới có thể nhớ lại rõ ràng.
Mỗi câu đều như một con dao.
Nhiều lần cô muốn nói với anh, nhưng khi cô nhìn thấy đôi mắt trong sạch của anh, cô cảm thấy tim mình đau đến mức sắp chết.
Không thể mở miệng.
Cô tự tin mình là người bình tĩnh, cô chưa bao giờ mất kiểm soát trong cuộc sống, dù biết mẹ và bác ngoại tình, nghe cha ép hỏi mẹ, Thẩm Lâm Hoan rốt cuộc là con của ai, đó là quãng thời gian cô đau đớn nhất, cô ra khỏi nhà, đi bộ hai tiếng mới bình tĩnh lại, cô đến gặp Chu Phù, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống thở hổn hển.
Chu Phù hỏi cô tại sao sắc mặt lại xấu như vậy, cô nói rằng cô đói, rất đói, không ai nấu cho cô ăn.
Chu Phù thật sự tin cô đói bụng, còn mắng cha mẹ là đồ điên, tại sao lúc nào cũng không cho cô ăn ngon, sau đó kéo cô đến nhà hàng, cô ăn một tô mì lớn, ăn đến mức đầy bụng, không muốn nghĩ gì khác.
Hôm đó trời cũng mưa, Chu Phù muốn tìm anh họ, tiện đường đưa cô đến tiệm xăm để trú mưa.
Anh họ cô ấy ở sau sân, Chu Phù bảo cô đợi rồi đi tìm anh họ.
Thẩm Lâm Hoan ngồi ở nơi đó, bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt, Sở Thiệu đến bên cạnh nói chuyện với cô, hỏi có phải cô xảy ra chuyện gì hay không, có phải gặp chuyện không vui hay không.
Thẩm Lâm Hoan biết Sở Thiệu là vì Lục Nghiêu, lúc đó Thẩm Lâm Hoan luôn để ý tới Lục Nghiêu, hồi nhỏ cô che giấu tâm tư cũng rất cẩn thận.
Thẩm Lâm Hoan vốn không thích nói chuyện, lúc đó cô thậm chí còn không muốn nói lời nào.
Nhưng Sở Thiệu là người nói nhiều, nói mãi cuối cùng Thẩm Lâm Hoan cũng đáp lại, “Giống như là… trời mưa, tôi giẫm phải vũng bùn, không thể rũ bỏ được.”
Sở Thiệu không hiểu được những lời trừu tượng như vậy, chỉ là anh đoán rằng cô đang gặp trắc trở, “Nghĩ nhiều làm gì! Tuổi còn trẻ thứ gì vui vẻ thì mình ưu tiên.”
Cô gật đầu, không nói thêm nữa.
Người bên cạnh đang than thở dạo này làm ăn tệ hại thế nào, chỉ có thể tập xăm trên da
lợn, thật đáng thương.
Lông mày Thẩm Lâm Hoan khẽ nhúc nhích, đột nhiên hỏi: “Anh có thể xăm cho tôi một cái được không?”
Sở Thiệu hỏi cô muốn xăm gì, đầu óc cô nhất thời trống rỗng, không biết nhiều về hình xăm.
“Thích họa tiết? Hay vintage?” Sở Thiệu góp ý, “Bình thường sẽ xăm những thứ mang ý nghĩa kỉ niệm hoặc thể hiện cá tính. Tôi sẽ lấy vài hình cho em chọn.”
Thẩm Lâm Hoan suy nghĩ một lát, viết một dòng chữ lên giấy.
Khi nghe thấy ý nghĩa kỉ niệm, đầu cô lập tức nhảy số.
Sở Thiệu đánh vần, “Lu Yao.” Anh rít lên, “Tại sao mấy chữ này lại khó chịu thế nhỉ?”
Thẩm Lâm Hoan rũ mắt, không nói gì. Sở Thiệu xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo không đào sâu mà chỉ nhắc nhở cô, ở tuổi này, nếu xăm cái này, về sau 90% sẽ hối hận.
Cô bình tĩnh lắc đầu, “Không sao đâu, xăm đi!”
Thấy sự cố chấp của cô, Sở Thiệu chậc một tiếng, “Nói trước, không thể xăm cho trẻ vị thành niên. Em trưởng thành chưa?”
Thẩm Lâm Hoan cho anh xem chứng minh thư của mình.
Hiếm khi Sở Thiệu thấy một học sinh giỏi đi xăm, nở nụ cười.
Khi Chu Phù quay lại, Thẩm Lâm Hoan đã xăm xong, Chu Phù sợ hãi hỏi cô liên tục: “Xăm thật à?”
Như thể không tin Thẩm Lâm Hoan sẽ xăm.
Sau đó cô ấy nhìn dòng chữ kia, không thể tin nổi nói: “Không phải như tớ nghĩ chứ?”
Thẩm Lâm Hoan im lặng gật đầu.
Chu Phù đuổi theo cô, “Cậu còn từ chối anh ấy!”
Thẩm Lâm Hoan nói không đầu không đuôi: “Anh ấy quá… sạch sẽ.”
Chỉ thích hợp ngắm từ xa, đặt ở chân trời, suy nghĩ một chút là được rồi.
Chu Phù không hiểu, “Nói như kiểu cậu không sạch sẽ ấy, cậu tốt như vậy, rất xứng đôi! Tuy… gia thế kém hơn một chút, nhưng anh ấy đã thả thính cậu rồi, nhất định anh ấy không quan tâm!”
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Cậu không hiểu.”
Anh giống như một ngôi nhà lớn sạch sẽ và ấm áp, ngôi nhà lý tưởng của cô, nhưng chân lấm tay bùn, cô thậm chí không có dũng khí bước qua ngưỡng cửa. Không phải cô thiếu dũng khí mà là sợ làm ô uế anh.
…
Thẩm Lâm Hoan rời khỏi trí nhớ, xoa mạnh khuôn mặt, lấy điện thoại mở khung chat của Lục Nghiêu, gõ mấy chữ rồi xóa đi, sau nhiều lần, trán cô bắt đầu đổ mồ hôi, ngực cũng buồn bực không thở nổi.
Đầu ngón tay cô đang run rẩy.
Nhớ lại khi mới kết hôn, Lục Nghiêu thường xuyên mắng mỏ và tỏ vẻ bất mãn với cô.
Lúc đó không buồn lắm.
Nhưng lúc này, chỉ có Lục Nghiêu cười với cô, đút cơm cho cô, học làm nũng như một đứa trẻ lên ba, bà Quan tặng vòng ngọc cho cô, ánh mắt Triệu Khanh Chi luôn quan tâm cô, Thập Nhị nắm lấy cánh tay cô gọi cô là chị dâu Thập Nhất của em…
Cô nuốt nước miếng một cách khó khăn, cổ họng gần như nứt ra.
Nỗi sợ hãi lại ập đến.
Cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ sợ hãi hay choáng ngợp khi lớn lên.
Nhưng từ khi thức dậy sáng nay, nỗi sợ hãi như bóng đè, đến giờ phút này cô mới hiểu hết được.
Cô không sợ cha mẹ, cũng như bác cả của mình.
Sau rất nhiều năm, cô đã tu luyện và không sợ bất cứ điều gì.
Nhưng cô rất sợ Lục Nghiêu biết chuyện dơ bẩn và xấu hổ của mình.
Lẽ ra cô không nên đồng ý kết hôn.
Cô quá ích kỉ.
Cô không nên ôm ấp may mắn.
Cuộc điện thoại phá vỡ bầu không khí im lặng, cô hít sâu một hơi.
Là Vân Triều.
Buổi chiều cô có hỏi anh, chuyện cô nhờ anh làm xét nghiệm quan hệ cha con, ai có thể biết được.
Anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Ai?”
Giọng Thẩm Lâm Hoan khàn khàn, “Bác cả.” Cô cười chế nhạo, “Cha ruột… của tôi.”
Vân Triều trầm ngâm một lát, “Lục Nghiêu cũng biết?”
“Không.” Cô cười khổ, cô sợ làm bẩn tai anh khi nói điều này.
“Vậy em định làm gì?” Vân Triều hơi thổn thức.
Cổ họng Thẩm Lâm Hoan chuyển động, dường như cuối cùng cô đã tìm được lí trí, giọng cô khôi phục vẻ bình tĩnh, “Thẩm Bá Cẩn đã đe dọa tôi về vấn đề này, chỉ để đánh cược vị trí của Lục Nghiêu trong trái tim tôi, nghĩ rằng tôi sẽ không hủy hoại danh tiếng của Lục Nghiêu. Ông ta rất đắc ý! Nhưng nếu nghĩ tôi không thể làm gì được ông ta thì quá nực cười.”
Sau khi cúp máy, cô ngồi trầm mặc một lúc.
Thẩm Bá Cẩn thật sự đúng, cô sẽ không cho phép mình là vết nhơ trong cuộc đời trong sạch của Lục Nghiêu, không để người khác bàn luận, nói vợ anh là nghiệp chướng được sinh ra từ mối quan hệ loạn luân giữa mẹ và bác cả.
Đầu ngón tay Thẩm Lâm Hoan vẫn còn run rẩy, cô siết chặt tay trong chốc lát, mặc kệ tay phải bị đau, dựa vào cơn đau để làm bản thân mình bình tĩnh lại.
Cô gọi điện thoại, “Số cổ phần tôi bảo thu mua, được bao nhiêu rồi?”
—