Edit: Lạc Y
Beta: Dollan
Mưa đêm cuốn theo gió lạnh, thổi cho người ta thanh tỉnh.
Lục Nghiêu cũng không còn sức lực đi so đo Sở Thiệu đã giấu diếm và giữ lại những gì.
Anh để mọi người tan làm, lúc một mình lái xe rời khỏi công ty, trong đầu đều là Thẩm Lâm Hoan.
Thẩm Lâm Hoan của quá khứ.
Thẩm Lâm Hoan của hiện tại.
Mỗi một hình ảnh đều lặp đi lặp lại trong đầu.
Anh không thể tin, cũng không có cách nào để tin.
Sợ lại là bản thân tự mình đa tình.
Thật kì lạ, nhớ tới hồi còn đi học có một bữa tiệc sinh nhật, có mời Thẩm Lâm Hoan, lấy tính cách của cô e là không thích tham gia những trường hợp thế này, nhưng là sinh nhật của Lý Ấu Sanh, lúc ấy Thẩm gia đi theo Lý gia làm ăn, Lý Ấu Sanh mời rất nhiều người, còn có Thẩm Lâm Hoan, nếu cô không tới thì đoán chừng người trong nhà cô sẽ không đồng ý.
Cô tặng quà sinh nhật, Lý Ấu Sanh nói cảm ơn, đánh giá cô một lượt, cười khen trang phục của cô, nói bộ này nhìn rất đẹp, năm ngoái cô ta cũng mua bộ sưu tập giống vậy.
Lúc ấy, Thẩm Lâm Hoan còn đang học lớp 12, Lý Ấu Sanh ở nhà đã được sắp xếp ra nước ngoài học thiết kế thời trang, đây là lần sinh nhật đầu tiên của cô ta sau khi xuất ngoại, vừa lúc sắp tới năm mới, về nước để cùng tụ họp với bạn bè, nên tổ chức vô cùng long trọng.
Chu Phù cảnh giác đi theo, lặng lẽ lôi kéo Thẩm Lâm Hoan qua một bên. Những người này luôn không quá thích Thẩm Lâm Hoan, mời cô tới đây hơn phân nửa chỉ để chế giễu.
Lý Ấu Sanh từ nhỏ đã gia nhập giới thời trang, vô cùng yêu thích đối với quần áo và trang sức, cô ta nói như vậy mọi người liền chú ý, quần áo Thẩm Lâm Hoan mặc quả thực đã lỗi thời từ lâu, liền cười nói Thẩm gia dạo này tồi tàn tới mức này sao, ngay cả lễ phục mới cũng mua không nổi, lễ phục của mấy năm trước vẫn còn mặc...
Thẩm Lâm Hoan nâng mắt liếc đối phương một cái, cười nhẹ gật đầu, cô không thèm để ý đến những chuyện này, cũng sẽ không cảm thấy bản thân bị châm chọc, cô cảm thấy cảm giác thù địch rõ ràng, đứng ở trong góc hơi xuất thần nói chuyện với Chu Phù.
Cô không muốn cãi nhau, nhưng vẫn có người đuổi theo cười nhạo cô, Lục Nghiêu bưng ly nước trái cây đi tới giải vây cho cô, cuối cùng những người đó đi, Thẩm Lâm Hoan sóng vai cùng anh đứng tựa vào phía trước bàn dài, cô nghiêng đầu, nói: “Cảm ơn.”
Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô, cô rất cao, lúc ấy cũng đã đến chóp mũi của anh, chiếc váy chiết eo rất mỏng, lớp vải xếp tầng rủ xuống, đôi chân thẳng tắp cân đối.
Cô cảm nhận được ánh mắt của anh, hơi có vài phần tự giễu, “Ngay cả cậu cũng muốn cười trang phục của tôi?”
Thẩm gia quả thật là nghèo túng, lúc ấy tình hình trong nhà khó khăn, Trình Chi Lâm rất lâu rồi không mua lễ phục và trang sức cho Thẩm Lâm Hoan, trước kia bà không hề keo kiệt chuyện tiêu tiền ăn mặc trên người Thẩm Lâm Hoan, nhưng không phải là yêu thương cô, chỉ là cảm thấy rằng Thẩm Lâm Hoan giống như một cái giá triển lãm thật xinh đẹp, có thể thỏa mãn lòng hư vinh to lớn của bà.
Cái mà Trình Chi Lâm suốt đời theo đuổi, chính là ánh mắt cực kỳ hâm mộ và kính trọng của người khác.
Lục Nghiêu lấy một trái anh đào trên bàn ăn, cười nói: “Nếu không chi bằng cậu làm bạn gái tôi cũng được, sẽ không có ai cười cậu.”
Ít nhất sẽ không ở trước mặt cô phát ngôn bậy bạ. Trong nháy mắt đó, ở sâu trong nội tâm Lục Nghiêu sinh ra một loại ý muốn bảo vệ khó lòng giải thích được.
Không thể trách anh đường đột, mọi người trong trường đều biết Lục Nghiêu đối xử với Thẩm Lâm Hoan rất tốt, không ít người đồn đại Thẩm Lâm Hoan là bạn gái của Lục Nghiêu.
Cho nên anh liền trôi chảy nói ra câu này.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đầu ngón tay bóp nhẹ quả anh đào, lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi.
Cô chỉ lạnh nhạt nhìn anh một cái, nói: “Cảm ơn, không cần.”
Nói xong, gật đầu với anh rồi rời đi.
Lục Nghiêu hoàn hồn, đạp nhẹ chân bàn một cái.
Cô cho rằng anh đang nói đùa sao?
***
Lặp đi lặp lại, mỗi lần anh thất vọng lại cho anh hi vọng, đặt trái tim anh ở đầu mũi dao rồi tra tấn tới lui.
Anh nghĩ nghĩ, đột nhiên ghét Thẩm Lâm Hoan. Cô thật đúng là quá lợi hại, từ trước đến nay không lúc nào là không gây khó dễ cho anh.
Xe dừng ở Hạnh Viên, trong Hạnh Viên đang hát côn khúc*, khi Lục Nghiêu bước vào, trên sân khấu kịch còn đang ngâm nga, dưới sân khấu chỉ có một người đàn ông khá trẻ đang ngồi, anh ta đắm chìm trong lời hát, rung đùi đắc ý, hát đến một đoạn nào đó, anh ta mở to mắt, đuôi mắt quét đến Lục Nghiêu, đứng lên cười nói: “Yo, anh Thập Nhất.”
(*Côn khúc: hay Côn kịch/ Tuồng Côn Sơn: Là một thể loại hí kịch của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.)Lục Nghiêu cởi một chiếc nút áo trên âu phục, ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn anh ta, “Ngồi đi.”
Người nọ ngồi xuống, trên mặt vẫn mang theo ý cười, oán giận, “Rạp hát này là của em, vé bán hết sạch rồi.”
Lục Nghiêu không để ý lời ám chỉ đòi chỗ tốt của anh ta, qua một lát mới dò xét nhìn đối phương, “Thẩm Ngộ, đừng có thừa nước đục thả câu với tôi.”
(Thừa nước đục thả câu: chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp khó khăn, hiểm họa bất ngờ.)Thẩm Ngộ cười ha ha, “Người khác đều nói tính tình anh trầm ổn nhẫn nại, sao cứ dính đến chuyện của vợ anh lại chẳng bao giờ kiên nhẫn thế!”
Lục Nghiêu nhìn anh ta, hừ một tiếng.
Thẩm Ngộ hướng bên cạnh vẫy vẫy tay, có người cầm một tập tài liệu tới, cung kính đưa cho Thẩm Ngộ, Thẩm Ngộ mở khóa dây thừng quấn quanh tập tài liệu, đột nhiên thở dài, “Em không làm chuyện trái pháp luật, cái gì có thể tra em đều đã tra. Xét nghiệm ADN thì em thật sự không tra được, hẳn là ủy thác cơ sở nước ngoài làm. Vân gia có thuê cả nhân viên bảo mật, em cũng không dám xuống tay ở bên kia. Vì vậy, đến bây giờ cũng không ai biết con gái của Vân Triều từ đâu tới, ai dám kiên quyết điều tra chứ!”
Lục Nghiêu nhíu nhíu mày, “Đừng lề mề.”
Cuối cùng Thẩm Ngộ cũng đặt
tài liệu trước mặt anh, “Ván cờ của vợ anh lớn thật đấy, từ hồi đi học cô ấy đã sắp xếp tất cả rồi!”
Lục Nghiêu nhìn kĩ, chân mày nhíu chặt vẫn chưa buông lỏng.
Thẩm Ngộ cũng không dám nhiều lời, mặc dù Thẩm Phong tra người không được kỹ càng cho lắm, nhưng vẫn thông qua được, Lục Nghiêu lần này bỏ qua Thẩm Phong trực tiếp đến tìm anh ta, hiển nhiên là có ý đồ.
Không thể không nói cô vợ kia của anh cũng rất có bản lĩnh, tính kế cả Lục gia, sau khi gả cho Lục Nghiêu, người thì đang ở Phong Thần, nhưng hai công ty nhỏ trên danh nghĩa không ngừng tạo những động thái nhỏ, gần đây lại càng rõ ràng. Cô còn đang thu mua lại cổ phiếu rải rác của Thẩm thị, không biết là làm việc cho vị nào ở Thẩm gia.
“Đoán chừng Bác Thịnh phải thay máu.”
Lục Nghiêu xem xong, ném ở trên bàn, xoa nhẹ mi tâm, Thẩm Ngộ hỏi anh, “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Lục Nghiêu lắc đầu, cười lạnh, “Không biết.”
Người làm chồng như anh, thật sự thất bại.
Thẩm Ngộ cũng thở dài, phân tích cùng anh, “Chuyện này! Mở đầu qua loa, hơn phân nửa cũng là qua loa cho xong việc. Hôn sự này của anh và cô ấy, vốn dĩ đã quá mức nóng vội.”
Ý là, trên đời này chưa bao giờ có lối tắt có thể đi, giống Thẩm gia, kiên định lập nghiệp, cho dù không tiến được vào giới thượng lưu, gia cảnh cũng giàu có danh giá, nhưng sai ở chỗ không an phận, luôn muốn những thứ bản thân với không tới, cho nên mấy năm nay phập phập phồng phồng hỗn loạn, nhưng vẫn không hề an phận như cũ.
Không ai biết ý đồ của Lục Nghiêu khi cưới Thẩm Lâm Hoan, dù sao cũng không có ai có thể nghĩ tới, anh thực sự là bởi vì thích, vì thế các thể loại đoán mò đều có. Thẩm gia cũng nhân cơ hội điên cuồng hành động, chỉ để có thể bắt lấy chút cơ hội này, nhanh chóng đứng vững gót chân. Khi đứng vững vàng, mặc kệ Lục Nghiêu có mưu đồ gì thì cũng không cần phải sợ.
Đây vốn là một con đường gian nan, người trưởng thành cân nhắc lợi và hại, đặc biệt là trong một gia đình như gia đình anh, gặp phải đối tượng muốn hút máu như thế này thì cho dù có là chân ái cũng phải bỏ qua. Đoán chừng gia tộc đã phải tạo áp lực rất lớn cho anh.
Anh dường như không có bất cứ trở ngại nào mà cứ thế cưới cô về nhà.
Nhưng nguyên nhân sâu xa chưa hết thì mâu thuẫn sẽ mãi còn đó.
Phải hiểu được.
Không còn đường tắt nào khác.
***
Khi Thẩm Lâm Hoan từ trên xe bước xuống, hít một ngụm gió lạnh rồi lại ho.
Từ thang máy ở bãi đậu xe đến lên lầu, cô vẫn nhìn điện thoại, Lục Nghiêu không hề trả lời cô.
Cô biết điều Lục Nghiêu muốn nghe là gì, nhưng cô nói không nên lời.
Bây giờ vẫn chưa thể nói ra được.
“Khụ khụ... Khụ...” Thẩm Lâm Hoan khép hờ môi, ánh mắt lạnh lẽo không còn độ ấm.
Cô cảm thấy trái tim mình giống như bị cái gì đó lôi kéo rất đau, nơi đó trống rỗng, rất khó chịu.
Cô trước kia luôn nghĩ tương kính như tân với Lục Nghiêu là được rồi, cho dù có bị anh chán ghét cũng không sao, anh thích người khác cũng không sao, kết hôn rồi lại ly hôn cũng không sao...
Nhưng tới bước này rồi, cô lại phát hiện ra rằng cô không muốn.
Trong đầu điên cuồng cố chấp muốn giữ lại tất cả những thứ này.
Vì thế không ngại bí quá hoá liều.
Ra khỏi thang máy, rẽ vào một góc là tới cửa nhà.
Đèn cảm ứng tắt, Thẩm Lâm Hoan cũng không hề phát ra tiếng động, nâng tay sờ soạng muốn ấn khóa vân tay, cổ tay lại bị nắm lấy, không kịp phản ứng, thân thể cao lớn của một người bao phủ xuống.
Mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc, hô hấp của Thẩm Lâm Hoan cứng lại, giọng nói trên đầu trầm thấp khàn khàn, “Ở một nơi như thế này, cũng không về nhà sao?”
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy bản thân trở nên yếu ớt, lẽ ra tâm tư cô rất cứng rắn, luôn cảm thấy trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể làm cô bị thương.
Chửi bới không thể, sỉ nhục không thể, cho dù Thẩm Bá Cẩn lấy những chuyện ghê tởm để uy hiếp cô cũng không thể.
Vậy mà chỉ một câu này của Lục Nghiêu, cô cảm thấy hốc mắt mình lập tức nóng lên.
“Em sợ... ” Thẩm Lâm Hoan nghẹn ngào.
Anh cũng không có ý định buông tha cô, ép hỏi: “Em sợ gì?”
Thẩm Lâm Hoan đột nhiên nghiêng đầu ho khan, Lục Nghiêu cúi đầu cam chịu, vỗ vỗ lưng cô, nhíu mày, “Anh không hỏi nữa.”
Âm thanh làm đèn sáng lên.
Thẩm Lâm Hoan ngừng ho, ngẩng đầu nhìn anh, không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy mới vài ngày không gặp, anh gầy đi rất nhiều. Amanda nói dạo này anh không ổn chút nào, trái tim cô bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Cô không biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây, không muốn anh thất vọng thêm nữa, vì thế rốt cuộc cũng mở miệng, “Em sợ anh ghét em.”
…… Thực sự rất sợ.