Edit: Dollan
Thẩm Lâm Hoan vào phòng vệ sinh, ngồi trên bồn cầu ngẩn ngơ một lúc. Lúc đứng dậy cô nghe thấy câu cuối cùng, là Lục Nghiêu nói, “Ừ, đúng.”
Ngực cô khó chịu như thể mất dưỡng khí đột ngột.
Cô kéo kéo cổ áo, chạm vào vết hôn, Lục Nghiêu mút mạnh, đến sáng còn chưa tiêu tan, trái lại cô càng đau đớn.
Thật ra đêm qua cô cùng Lục Nghiêu xem phim.
Phòng chiếu tối đen như mực, màn hình mờ mịt.
Biệt thự Yển Hồ là nhà tân hôn, trước đây Lục Nghiêu không sống ở đó, cũng không có thói quen xem phim nên quản gia Chu cũng không để ý đến phòng chiếu, mùa thu năm nay mưa nhiều, lỗ thông gió dưới tầng hầm có xây tốt hơn đi nữa cũng vẫn mang cảm giác ẩm ướt, quản gia Chu cứ nói xin lỗi mãi không ngừng.
Lúc ấy Thẩm Lâm Hoan hơi xấu hổ nói: “Hay là không xem nữa.”
Lục Nghiêu nhéo nhéo eo cô, “Em thế này là sao, đồ lật lọng.”
Khi về đến nhà, cô đề nghị, “Chúng ta cùng nhau xem phim nhé.”
Lục Nghiêu nhìn cô, nhướng mày, siết chặt tay cô, “Anh không nghe lầm chứ?”
Trông anh rất vui vẻ, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy tâm trạng mình cũng khá lên.
Thực ra, cô không quan tâm đến việc anh bảo cô trở về công ty, hay anh nhận phỏng vấn gì, nhưng… mãi đến khi tâm trạng tốt hơn, cô mới nhận ra rằng mình hơi nẫu ruột.
Lúc cô gửi tin nhắn riêng cho chủ web Hốc Cây mới phát hiện Hốc Cây cũng là một trang web có quy tắc, nguyên nhân hậu quả phải nói rõ ràng. Cô đọc post của người khác đều là những bài văn rất dài rất dài, lúc đọc cũng không hề cảm thấy phải biên tập gì nữa, nhưng cô nhận ra dường như cô không giỏi thổ lộ tâm sự, bởi vì ngay cả mở bài cô cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng vất vả lắm cô mới nghẹn ra một câu: [Anh ấy có mối tình đầu…]
Cô không biết tại sao mình đột nhiên gõ dòng chữ này, gõ xong nhìn một hồi, cuối cùng xóa từng chữ một, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Lục Nghiêu.
Anh nói anh sợ cô mệt, anh nói anh không giận…
Thẩm Lâm Hoan bỗng cảm thấy mình vừa lạnh nhạt vừa ích kỷ.
Cô muốn bù đắp cho anh nhưng không biết phải làm thế nào, nghe nói khi yêu nhau người ta rủ nhau đi ăn tối và xem phim, khuya lắm rồi, có lẽ không hẹn ăn tối được, vì thế cô hỏi: “Chúng ta cùng nhau xem phim nhé.”
Lục Nghiêu hỏi cô: “Em muốn xem gì?”
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Em không biết.”
Về đến nhà, Lục Nghiêu bảo quản gia Chu dọn dẹp phòng chiếu, hai người đi tắm rửa xong đi tới, Thẩm Lâm Hoan ngồi trên thảm chọn phim, Lục Nghiêu ôm cô vào lòng, tiếng máy móc khẽ vang lên trong phòng chiếu im lặng.
Lục Nghiêu đang họp xuyên quốc gia qua điện thoại, lúc này Thẩm Lâm Hoan mới bảo anh về thư phòng, anh không đi, phải ở lại chỗ này. Cô chỉ có thể cố gắng không phát ra tiếng động, nhưng bàn tay Lục Nghiêu lại không an phận, thỉnh thoảng nắm nắm tay cô, hoặc là nghịch nghịch tóc cô.
Cuộc họp rất ngắn, khi kết thúc Thẩm Lâm Hoan còn chưa chọn được phim, vì thế mở bừa một bộ, “Bộ này đi!”
Lục Nghiêu nhướng mày, “Em chắc chắn?”
Thẩm Lâm Hoan chưa bao giờ xem phim điện ảnh nước ngoài, nhưng nhìn bìa phim hẳn là một bộ phim rất ấm áp.
“Không được sao?” Thẩm Lâm Hoan định chọn lại, cô không xem nhiều phim điện ảnh, cũng không quá thích, cho nên nghi ngờ mình chọn đúng phim dở.
Lục Nghiêu nắm lấy tay cô, “Không phải, chốt bộ này đi!”
Lúc đó, Lục Nghiêu nghĩ rằng người cứng rắn như Thẩm Lâm Hoan sẽ miễn nhiễm với phim kinh dị.
Đáng tiếc anh thực sự đánh giá cao cô, khi Thẩm Lâm Hoan xem và cuối cùng phát hiện đó là một bộ phim kinh dị, cô bắt đầu uống nước không ngừng, lúc đầu cô còn có thể kiềm chế, cuối cùng đến đoạn cao trào, các hiệu ứng âm thanh hồi hộp, cộng với con quái vật xuất hiện từ hư không.
Thẩm Lâm Hoan ôm cổ anh, cả người run lên vì quá kiềm chế.
Không thể không nói sức chịu đựng của Thẩm Lâm Hoan thực sự là đỉnh cao, thậm chí đến giờ phút này, Lục Nghiêu hoàn toàn không nhận ra cô đang sợ hãi chút nào.
Anh sửng sốt một hồi, kéo người ôm vào trong lòng, cười nói: “Em sợ à?”
“Sợ lắm, sao anh không nói sớm.”
Lục Nghiêu dường như phát hiện điều gì đó thú vị, che mắt cô, nhỏ giọng giải thích bên tai, Thẩm Lâm Hoan có chút ám ảnh cưỡng chế, khi xem phim nếu không biết kết phim khiến cô rất khó chịu, cô muốn xem nhưng lại sợ, nằm trong lòng Lục Nghiêu xem hết cả bộ phim.
Khi kết thúc, cô phát hiện cả người mình bám vào người Lục Nghiêu, suýt chút nữa đã xé toạc áo ngủ của anh.
Lục Nghiêu liền trêu cô, nói cô giở trò lưu manh, còn chê cười lòng dũng cảm của cô nữa.
Thẩm Lâm Hoan giả vờ đứng dậy, bị anh kéo trở về, hôn tới tấp.
Chỉ là phòng chiếu tối đen như mực, âm thanh dần biến mất, nỗi sợ hãi tăng lên từng chút một, cô vừa hôn vừa cảm thấy lạnh sống lưng, Lục Nghiêu phàn nàn rằng cô không tập trung tinh thần.
Cuối cùng, cô không nhịn được mà nhẹ giọng thừa nhận: “Em sợ, chúng ta trở về phòng ngủ đi, được không?”
Lục Nghiêu đỡ trán, cười đến mức không thể kiềm chế được.
Cuối cùng anh vẫn bế cô về phòng ngủ.
Khuya rồi, hôm sau còn phải về nhà tổ, Lục Nghiêu để cô đi ngủ sớm.
Nhưng mắt Thẩm Lâm Hoan vẫn thao láo, càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng tỉnh táo.
Lục Nghiêu đã ngủ say, cô lại càng sợ hãi, giống như cả thế giới chỉ có một mình cô là người tỉnh, bên cạnh đó là các yêu ma quỷ quái.
Lục Nghiêu xoay người, cô run cầm cập.
Thẩm Lâm Hoan nhắm mắt ép mình đếm cừu.
Hoa Hoa nửa đêm chạy loanh quanh bên ngoài, Thẩm Lâm Hoan nhất thời quên mất có một con mèo ở nhà, ảo tưởng vô số cảnh tượng hãi hùng, cuối cùng đầu óc căng thẳng, sụp đổ kéo Lục Nghiêu, “Anh nghe này, bên ngoài có tiếng gì ý…”
Lục Nghiêu bị cô làm phiền, nghe vậy liền cười rầu rĩ, vươn tay ôm cô vào lòng, “Godzilla đã xâm chiếm trái đất, nói nhỏ thôi, đừng để bị phát hiện.”
Thẩm Lâm Hoan nhận ra anh đang trêu chọc mình, đẩy mạnh anh một cái, Lục Nghiêu mỉm cười, cúi người hôn lên vành tai cô, chuyển hướng chú ý của cô.
Rạng sáng Thẩm Lâm Hoan mới ngủ say, Lục Nghiêu cũng không gọi cô dậy.
–
Thẩm Lâm Hoan chớp chớp mắt, không biết có phải mình ngủ không ngon hay không, mắt cực kì khô khốc.
Cô không biết tại sao mình lại đột ngột đứng lên.
Cô chỉ cảm thấy mình không thể nghe nổi nữa.
Trong đầu cô lúc này đều là bộ dáng của Chu Thi Ninh, cùng với khoảnh khắc cô ấy thất thần đánh rơi mạt chược, hoảng hốt nhặt lên.
Tiếng hít thở của Lục Nghiêu dường như còn văng vẳng bên tai.
Nhưng Thẩm Lâm Hoan lại đột nhiên sợ hãi đứng lên, sợ anh tựa đằng sau cô nhưng ánh mắt lại nhìn Chu Thi Ninh.
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy bực bội như một con cá mắc cạn.
Không thể chấp nhận nổi.
Thẩm Lâm Hoan cáu kỉnh kéo mạnh áo, chạm vào vết hôn trên ngực, rõ ràng không đau lắm nhưng cô lại cảm thấy đau đến mức sắp ngất đi.
Mắt cay cay, nước mắt như có thể rơi bất cứ lúc nào.
Thẩm Lâm
Hoan ngồi trên toilet nửa giờ, Lục Nghiêu chờ ở cửa mất kiên nhẫn, gõ cửa nhà vệ sinh, “Em ngã à?”
Cô không biết anh đến từ lúc nào, sững sờ trong giây lát.
Sợ anh thực sự nghĩ rằng cô xảy ra sự cố, trả lời anh bằng một giọng buồn bực, “Không.”
Cô giả vờ xả nước, nhìn mặt mình trong gương, đôi mắt rất đỏ, cô ra sức dùng tay quạt, cố nén nước mắt trong hai phút trước khi đi mở cửa.
Cô ước gì Lục Nghiêu đã đi, cô không muốn đối mặt với anh.
Đáng tiếc, Lục Nghiêu đang tựa vào tường, thấy cô mở cửa, anh quay đầu nhìn cô, nhạy cảm nhận thấy hai mắt cô đỏ bừng, vì vậy anh nhướng mày, “Em khóc sao?”
“Không.” Thẩm Lâm Hoan không muốn nói chuyện này với anh, liền tránh đi ra ngoài.
Lục Nghiêu đi theo sau cô, hai tay đút túi, tư thế nhàn hạ, bộ dạng xấu xa, hỏi đùa cô: “Em tránh cái gì?”
Anh hỏi cô tránh gì ở bàn mạt chược, và cả bây giờ.
Thẩm Lâm Hoan đột nhiên tức giận, lúc này cũng không thèm để ý tới anh, bước nhanh hơn.
Nhưng Lục Nghiêu chân dài, cho dù cô đi nhanh đến đâu thì Lục Nghiêu vẫn có thể theo kịp. Thẩm Lâm Hoan càng tức giận hơn khi cô nghe thấy tiếng bước chân của anh theo sau, cô đi qua cửa vườn hoa, đóng cửa chặn anh lại.
Thẩm Lâm Hoan còn khóa trái cửa.
Lục Nghiêu vặn tay cầm nhưng không mở được, sờ sờ chóp mũi, hơi lúng túng, Thập Nhị nhìn thấy liền há hốc mồm, trong phòng có nhiều người nhìn Thập Nhất đuổi theo vợ đến tận cửa, sau đó bị khóa ở bên ngoài.
Thập Nhị bỗng cười ha ha đứng lên, ôi một tiếng thông suốt, “Chị dâu Thập Nhất thật oai dũng!”
Vườn hoa thông với sân sau, Lục Nghiêu bĩu môi lấy lại thể diện cho bản thân, “Anh không thể đi vòng từ sân trước sao?”
Trong góc, vẻ mặt Chu Thi Ninh u ám, cô hận không thể tát vào mặt Chu Tịnh.
Thập Nhị ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ đến cảnh vừa rồi, tiếc là không có chị dâu Thập Nhất ở đó, lúc này cô không nhịn được nói bóng nói gió, “Nếu não không tốt thì đi chữa trị đi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chạy vào nhà người khác để rước họa vào thân, đúng là mở mang kiến thức. “
Chu Thi Ninh im lặng cúi đầu, vẻ mặt đau xót.
–
Thẩm Lâm Hoan và Chu Tịnh gặp nhau trên một con đường hẹp ở sân sau, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy vận may của mình thật sự rất tệ.
Cô luôn xui xẻo, nhưng lại không ngờ xui đến mức này, bỗng cảm thấy hơi khổ sở.
Từ nhỏ cô đã biết, mỗi khi xảy ra chuyện gì, lo lắng là điều không thực tế nhất, bởi nó chắc chắn sẽ xảy ra. Cô sẽ không gặp may mắn, ngay cả ông trời cũng không quan tâm cô. Cô không biết rốt cuộc bản thân mình khiến bao nhiêu người không thích.
Cô nhớ khi mới vào công ty, Chu Tịnh còn tươi cười chào đón cô, nhưng giây sau cô quay lại đã nghe thấy cô ta nói xấu mình ở phòng trà, cô nhớ có lần trong cuộc họp cô ta nhắc cô phải chú ý Amanda, Thẩm Lâm Hoan không lên tiếng, Chu Tịnh quay sang nói cô giả nhân giả nghĩa.
Thẩm Lâm Hoan không quan tâm đến những gì người khác nói sau lưng, cô đã quen với việc bị người khác bôi nhọ và xúc phạm từ lâu, ngay cả những người thân thiết nhất còn chửi thẳng mặt cô.
Cô luôn cảm thấy, chỉ cần không để ý những lời công kích thì tổn thương chúng gây ra sẽ bằng không.
Cô không muốn lãng phí thời gian vào những cuộc đấu võ mồm, cũng ép bản thân không được chú ý những lời ác ý đó, nhưng Chu Tịnh giống như một cái gai rất tinh vi, đâm cô hết lần này đến lần khác.
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy tức giận, muốn trút bỏ hết cơn giận tích tụ trước đó.
Chu Tịnh trừng mắt, căm tức nhìn cô, “Cô cho rằng mình đã thắng sao? Có Lục Nghiêu làm chỗ dựa cô rất đắc ý phải không?”
Cô ta đến gần, dáng vẻ bức bách. Cơn giận khiến cô ta mất đi lý trí, lúc này cô ta muốn ra ngoài xả giận, đúng lúc chạm mặt Thẩm Lâm Hoan.
Cô cực kì ghét Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu, thậm chí còn ghét người chị họ yêu quý nhất của mình, càng ghét ông nội không hành động, để mọi người đè đầu cưỡi cổ bắt nạt cô.
Cuối cùng Lục Nghiêu cũng đến vườn, khi Chu Tịnh muốn đẩy Thẩm Lâm Hoan, Thẩm Lâm Hoan đã tát cô ta.
Sau đó Thẩm Lâm Hoan bóp cổ Chu Tịnh, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, kéo Chu Tịnh đến một gốc cây lớn, đập cô ta vào cây, thấp giọng cảnh cáo cô ta: “Tôi không cần thắng, cũng chẳng cần ai làm chỗ dựa, Thẩm Lâm Hoan tôi đứng ở chỗ này, không người nào có thể vượt qua tôi.” Thẩm Lâm Hoan chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy, tức giận đến mức có một khát vọng hủy diệt mãnh liệt, cô nhịn không được muốn đánh người, lạnh giọng nói, “Còn nữa, đây là nhà của tôi, mời cô tỉnh táo chút.”
Toàn thân Thẩm Lâm Hoan tràn đầy khí lạnh. Cả người cô phát run, không ngừng tự nhủ: Đúng, đây là nhà của mình, cho dù Lục Nghiêu có bao nhiêu mối tình đầu, bây giờ cô đã là vợ của Lục Nghiêu, không ai có tư cách được nhắc đến trước mặt cô.
Lục Nghiêu nhướng mày, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan tức giận đến vậy, anh vỗ vỗ ngực, bước tới nắm tay cô.
Thẩm Lâm Hoan hung dữ nhìn Lục Nghiêu, giống như bị nghẹt thở hồi lâu, cuối cùng cũng vỡ òa.
Nước mắt cô rơi lã chã, nhưng cô vẫn quật cường nhìn anh, trong đầu đều là câu nói kia của anh, “Ừ, đúng.”
—