Chí Hôn

NGOẠI TRUYỆN 1. Hằng ngày - Lục Trác Ngộ


trước sau

Về sau, một nửa nhà họ Lục đều nằm trong tay Thẩm Lâm Hoan.

Cô chỉ cần giậm chân, Phong Thần sẽ động đất.

Lục Nghiêu đang đi công tác tới Mara Rella*, kết quả ở đây có tổng tuyển cử, vì nội loạn trong cuộc đảo chính, anh bị mắc kẹt ở đó, tạm thời không thể xuất cảnh.

(Đây là quốc gia giả tưởng, không có thật.)

Thị trường chứng khoán hỗn loạn, Phong Thần cũng bị ảnh hưởng, Thẩm Lâm Hoan tạm thời giữ vai trò tổng giám đốc tập đoàn.

Trong buổi họp nhân viên, Thẩm Lâm Hoan tham dự thay Lục Nghiêu, cô ngồi ở ghế chủ tọa, ánh mắt thờ ơ, khí thế bức người.

Amanda ở bên dưới, cô ấy đã nghe rất nhiều người nói về vấn đề này, nhân viên của công ty đã được đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác, những người mới đến luôn rất tò mò về vị Thẩm tổng trẻ tuổi này. Chỉ những người cấp trung và cấp cao mới hiểu sâu hơn một chút về Thẩm tổng. Cô là người thực tế và nắm trong tay quyền lực to lớn của tổ nghiên cứu. Người sáng suốt đều biết rằng Thẩm tổng đóng một vai trò hết sức quan trọng trong Phong Thần.

Nhưng những nhân viên mới không hiểu, bởi vì những lời đàm tiếu, họ luôn có rất nhiều hoài nghi. Một nữ tổng giám đốc trẻ, thoạt nhìn khiến người ta không phục lắm.

“Nghe nói cô ấy là vợ của Lục tổng! Chẳng trách còn trẻ như vậy đã có địa vị cao.”

“Trong lòng cô ấy là con của cô ấy sao?”

“Tại sao lại mang đứa bé đi họp? Ở nhà không có bảo mẫu à?”

“Tôi luôn cảm thấy Thẩm tổng rất vô tình, không phải cô ấy cố ý thiết kế để Lục tổng ở lại nước ngoài chứ!”

“Có phải cô ấy sắp đoạt quyền không?”



Càng ngày càng thái quá.

Amanda cầm bút ghi lại những điểm chính vào sổ, Thẩm Lâm Hoan nói rất ít, nhưng câu nào cũng cần thiết.

Một người phụ nữ có năng lực và tham vọng đôi khi rất khó ưa. Nhưng Amanda ngày càng hiểu ra một sự thật là trong những năm gần đây, đối mặt với thực lực tuyệt đối, không ưa cũng là một loại thích thú.

Lúc này có một đứa bé ngồi cạnh Thẩm tổng, khoảng bốn tuổi, là con thứ hai của Thẩm tổng và Lục tổng, tên thật là Lục Trác Ngộ, chưa có biệt danh, xếp thứ hai mươi theo thế hệ “Trác”, mọi người gọi cậu bé là Nhị Thập.

Khuôn mặt Nhị Thập nghiêm nghị, ngũ quan giống mẹ hơn, tuy mới bốn tuổi nhưng đã có một sức hút khó hiểu.

Nhị Thập ngồi ở bên tay phải mẹ, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm phía dưới, có vẻ cậu bé không được thoải mái cho lắm, lông mày hơi nhíu lại, gây ra rất nhiều nghị luận ở hàng sau.

“Con trai của Lục tổng giống hệt Lục tổng!”

“Rõ ràng là giống mẹ hơn.”

“Khí chất giống cha, còn nhỏ đã có phong thái sếp lớn.”

“Chậc chậc, không biết gia đình này ở nhà có bị chết cóng? Ai cũng lạnh lùng.”

Người nói chuyện này hiển nhiên không biết nhiều về gia đình Lục tổng, cho nên có người chỉ ra: “Không đâu, nghe nói con gái là người lắm lời, cậu xem tài khoản của Ôn Ý Sơ đi, có rất nhiều video ngắn, chia sẻ về một cô cháu gái rất thích ca hát, nghe nói là con gái của Lục tổng.”

“Lắm lời?” Người nọ không tin.

“Thật đấy, nghe nói con gái giống cha, con trai giống mẹ.”

“Con gái giống cha?” Những người khác càng không tin, Lục tổng sao có thể lắm lời!

“Ừ, nghe nói khi ở riêng với vợ Lục tổng nói rất nhiều.”

Một nhóm người kết thúc cuộc trò chuyện với vẻ mặt rạn nứt.

Cuộc họp nhân viên không có gì đặc biệt, chỉ là không ngừng bàn tán về chuyện của sếp.

Lần đầu tiên Thẩm Lâm Hoan đưa con trai đến công ty, cô rất rõ ràng về việc công và việc tư, không muốn để lộ con mình quá nhiều ở nơi công cộng, đây là lần đầu tiên.

Amanda xuyên qua nhiều hàng vệ sĩ tìm thấy Thẩm Lâm Hoan: “Thẩm tổng…”

Thẩm Lâm Hoan quay đầu nhìn Amanda, Amanda hiện giờ là phó tổng giám đốc chi nhánh, cô đã bỏ tên tiếng Anh và sử dụng tên ban đầu của mình, Trịnh Thục Trân.

Trình độ học vấn của cha mẹ cô hạn chế, tên gọi hơi quê mùa. Khi mới vào công ty, cô cảm thấy tự ti nên đã đặt tên tiếng Anh, giữ kín như bưng về tên gốc của mình.

Để thuận tiện cho công việc, việc đặt cho mình một cái tên nước ngoài là hợp lý, nhưng bản thân Amanda cũng biết mình quả thực tự ti đến tận xương tủy, ngẩng cao đầu chạy về phía trước, không dám ngoảnh lại, chỉ vì sợ sẽ quay trở lại vũng bùn của sự nghèo khó, bây giờ cô đã có một chỗ đứng vững chắc ở Tân Thành, cô đã mua được nhà và xe ở một thành phố lớn, có một công việc tử tế, có thể bình thản đối mặt với quá khứ.

Vì vậy cô vô cùng ngưỡng mộ Thẩm Lâm Hoan, một người không bị ràng buộc bởi tuổi thơ bất hạnh và gia đình thật mạnh mẽ biết bao.

Tuy nhiên, Thẩm Lâm Hoan không nhớ tên gốc của cô và thường gọi cô là Amanda.

“Đã lâu không gặp.” Thẩm Lâm Hoan gật đầu với cô.

Amanda mất tự nhiên nhéo ngón tay, buộc bản thân không được khúm núm, cô lấy một chiếc bùa bình an trong túi xách ra, thay vì trực tiếp đưa cho Thẩm Lâm Hoan, cô lại đưa cho vệ sĩ: “Lúc trước tôi đi chùa, tôi không có thỉnh cầu gì, vì vậy xin cho Trác Ngộ một cái, Thẩm tổng đừng lo, đây là đồ may mắn, hi vọng ngài và Lục tổng, người một nhà đều khỏe mạnh và suôn sẻ.”

Thẩm Lâm Hoan có chút kinh ngạc, nhận chiếc bao trong tay vệ sĩ, sững sờ một lúc, năm nay Nhị Thập suýt chút nữa bị bắt cóc, quả thực khiếp sợ, dư luận bên ngoài xôn xao, thật ra cũng không có gì to tát, con trai cô mạnh mẽ hơn cô tưởng tượng rất nhiều, ngược lại cô gần như mất hồn, hôm nay cũng vì mơ thấy ác mộng nên cô không muốn để Nhị Thập ở nhà, vì vậy cô đã ngoại lệ dẫn cậu bé đi theo mình.

“Cảm ơn.” Thẩm Lâm Hoan nhất thời không biết làm sao.

Amanda mỉm cười: “Tôi muốn cảm ơn ngài và Lục tổng đã bồi dưỡng tôi.”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu: “Là bản thân cô xuất sắc.”

Nhị Thập nằm trên vai mẹ, mím môi không nói gì.

Amanda không dám làm trễ thời gian của Thẩm tổng nên tạm biệt rồi rời đi, có người nhìn thấy cô nói chuyện với Thẩm tổng liền đi tới hỏi: “Trịnh phó tổng và Thẩm tổng thân nhau sao?”

Amanda lắc đầu: “Tôi từng là trợ lý của Lục tổng.”

“Thật là lợi hại, vậy chắc hẳn cô cũng không xa lạ với Thẩm tổng. Vợ của Lục tổng có phải không tốt lắm không?”

Amanda suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: “Tổng giám đốc đâu ai dễ chọc.” Sếp này sếp nọ, đều là ông lớn: “Nhưng nếu nói theo ý của anh, Thẩm tổng… cả nhà đều đáng yêu.”

Vẻ mặt người đặt câu hỏi suy sụp, không thể tin nổi, từ đằng xa vẫn có thể nhìn thấy cảnh Thẩm tổng bế con trai mình, người phụ nữ mặc vest chỉnh tề, trên mặt không chút biểu cảm. Đứa nhỏ bốn tuổi trên tay mím môi, dung mạo giống cô bốn năm phần, khí chất hoàn toàn lạnh lùng.



Thẩm Lâm Hoan lên xe đúng lúc nhận được điện thoại, bác đã thuê máy bay đến đón Lục Nghiêu từ Mara, hai tiếng sau mới đến sân bay quốc tế Tân Thành, cô thở phào nhẹ nhõm, dặn dò tài xế: “Đi đón An An trước, sau đó chuyển hướng đi sân bay.”

Mấy ngày nay, Thẩm Lâm Hoan đều tự mình đi đón con.

Hai giờ sau, Lục Nghiêu lên xe, Thẩm Lâm Hoan đang nghe điện thoại, con gái lập tức nhào vào lòng Lục Nghiêu, híp mắt cười: “Ba ba! Ba ba! Ba ba! Con nhớ ba lắm.”

Lục Nghiêu đè chiếc đầu không ngừng nhảy lên của cô bé, ngăn không cho đụng vào nóc xe: “Con nhớ ba bằng miệng thôi đúng không? Ba nghe nói con ở nhà làm loạn đến mức gà bay chó sủa, còn nói ba không ở nhà thật thanh tịnh!”

Vẻ mặt An An kinh ngạc, kín đáo nhìn về phía Nhị Thập: “Nhị Thập, em mách lẻo à?”

Đôi lông mày
xinh đẹp của Nhị Thập nhíu vào nhau: “Em không.”

Nhị Thập không thích nói chuyện, bạn nói mười câu, cậu bé có thể đáp lại một câu là đã tốt lắm rồi, đối với An An lắm lời mà nói chẳng khác gì một loại tra tấn.

An An lập tức rời sự chú ý sang Nhị Thập, cọ cọ ôm Nhị Thập: “Thật không đấy? Thật sự không mách lẻo sao? Em nói đi, chị gái sẽ không trách em.” Dáng vẻ An An như ‘ông quan’ nhỏ, chậm rãi xoa đầu Nhị Thập, vừa yêu thương vừa đe dọa.

Nhị Thập bị chị gái ôm, bả vai bị cô bé ép đến mức biến dạng, ngực bị đè thở không nổi, nhìn ba cầu cứu, Lục Nghiêu vỗ vỗ An An: “Vị King Kong nhỏ mạnh mẽ này, con thả tay ra đi, em trai bị con đè đến mức không thở nổi rồi kìa.”

An An “Ồ” một tiếng rồi nhanh chóng buông tay, nhiệt tình chỉnh lại quần áo cho cậu bé, nhân tiện xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của em trai, An An cười khanh khách rồi lại ôm em mình: “Nhị Thập, em thật đáng yêu! Được rồi, cho dù em có mách lẻo, chị vẫn tha thứ cho em.”

Nhị Thập chỉ cảm thấy đầu ong ong, cậu bé miễn cưỡng đẩy vai chị gái, muốn cô bé tránh xa chút.

Thẩm Lâm Hoan cúp điện thoại, nhìn thấy cảnh này không khỏi lắc đầu, Lục Nghiêu nắm lấy tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Bên công ty thế nào?”

“Anh yên tâm, không có chuyện gì to tát, nhưng có thể anh phải bận rộn một thời gian khi vừa mới về.” Cô nhìn anh tỉ mỉ: “Anh ổn chứ?”

Lục Nghiêu nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, ho nhẹ một tiếng: “Khá ổn, mấy ngày trước cơn sốt làm anh lơ mơ, ăn không ngon, còn nhớ em và con, cơ thể anh không chịu nổi, dùng chút lực thôi mà ngực cũng đau.” Lục Nghiêu nhíu mày nhìn cô, cầm tay cô sờ lên ngực anh: “Chỗ này này, hơi hơi đau. Ngoại trừ lần đó ra thì đều ổn, em không cần lo lắng cho anh.”

Thẩm Lâm Hoan nhíu mày chặt hơn, nhẹ giọng hỏi anh: “Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé?”

Lục Nghiêu nhíu mày: “Không, không cần, bác sĩ bên kia khám rồi, không có chuyện gì lớn.”

Thẩm Lâm Hoan nắm tay anh.

Dọc đường đi, Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu nói chuyện về công ty và việc tổng tuyển cử ở Mara, An An nói chuyện với em trai mình suốt chặng đường, lúc Nhị Thập được mẹ bế xuống xe, cậu bé cuống cuồng chạy về phòng, An An không cảm thấy mình bị ruồng bỏ, còn tưởng em trai đang chơi đùa với mình, cô bé hét lên rồi chạy theo em trai một cách hào hứng.

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Lục Nghiêu: “…”

Hai người im lặng một hồi, Thẩm Lâm Hoan hỏi: “Hay anh quản lí chút? Nhị Thập sẽ không có bóng ma tâm lý với chị gái chứ!”

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cô không thể hiểu nổi, bằng cách nào mà mình có thể sinh ra hai đứa trẻ với hai tính cách khác nhau đến vậy.

Một đứa cực kì vô tư, luôn tràn đầy nhiệt huyết như tiêm máu gà, nói nhiều làm ít, không chịu ngồi yên dù chỉ một giây.

Một đứa trầm tính nội tâm, vô cùng ít nói, còn nhỏ tuổi mà đã có dáng vẻ chín chắn, khi không mở miệng trông rất khí thế, trẻ con đồng trang lứa không dám chủ động bắt chuyện cậu bé.

Lục Nghiêu cười cười, lắc đầu: “Không sao đâu, hồi nhỏ anh cũng vậy, lúc ấy Thập Nhị lẽo đẽo đi theo anh, âm thanh ma quỷ rất lớn, anh vừa nhìn thấy con bé đã muốn chạy, phiền thì đúng là phiền, nhưng không đến mức chán ghét. Ngược lại với chỉ số IQ của con trai mình, cho dù không ứng phó nổi thì cũng không ngồi yên chờ chết. Em thấy con có tố cáo bao giờ không? Có nói nặng chị gái mình bao giờ không?”

Thẩm Lâm Hoan suy nghĩ một chút, thật sự không có.

Vì thế lúc này Thẩm Lâm Hoan mới thu hồi lo lắng, nhưng lại rời sự lo lắng sang anh, nhìn anh một cái, không hiểu sao trông anh vô cùng gầy: “Anh đói không? Em bảo phòng bếp làm cho anh ít đồ ăn.”

Lục Nghiêu gật đầu, cười khẽ: “Được.”

Bởi vì Thẩm Lâm Hoan rất đau lòng anh, mấy ngày nay đều cực kì chu đáo chăm sóc.

Lục Nghiêu càng ngày càng thuần thục tỏ vẻ đáng thương, buổi tối còn yếu ớt tựa vào đầu giường cởi nửa quần áo: “Anh không có sức đi tắm.”

Thẩm Lâm Hoan xắn tay áo, xả nước vào bồn tắm: “Em giúp anh.”

Tuy nhiên, Lục Nghiêu sớm phải gánh chịu hậu quả.

Sau khi tắm rửa xong đi ngủ, Thẩm Lâm Hoan đi xem bọn nhỏ, dặn dò bảo mẫu chú ý Nhị Thập, khi quay lại, Lục Nghiêu hôn cô, hai người đã lâu không gặp, Lục Nghiêu chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Sau đó Thẩm Lâm Hoan đè anh đúng thời khắc mấu chốt, gương mặt còn mang theo vài phần lo lắng: “Không được, anh phải chăm sóc cơ thể đã.”

Lục Nghiêu cảm thấy sâu sắc, nếu nói buổi chiều anh trêu cô, có lẽ nửa tháng tới anh sẽ không thể lên giường được.

Trong vài giờ tiếp theo, Lục Nghiêu nằm trên giường với sự buồn bực tột độ, trằn trọc.

Thẩm Lâm Hoan đã ngủ say, nhiều năm như vậy, dáng vẻ lúc ngủ vẫn như cũ, lúc ngủ say cô thích ôm anh, ôm như một con gấu túi.

Lục Nghiêu nhắm mắt lại, lẩm bẩm: Tự tạo nghiệt không thể sống.

Sau đó anh cầm tay cô, dọc theo ngực, xuống xương quai xanh, đặt song song người cô, làm xong hết thảy, Lục Nghiêu im lặng đếm cừu.

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu… Một trăm Thẩm Lâm Hoan.

Tâm phiền ý loạn, tiếp đó Lục Nghiêu nghe thấy giọng hát xuyên thấu cực mạnh của An An, cô bé còn chưa ngủ, nhiệt tình hát nhạc thiếu nhi cho Nhị Thập trước khi ngủ, còn thay đổi giai điệu thành nhạc thiếu nhi rock and roll: “Tôi có, một, con lừa nhỏ, tôi không bao giờ, không bao giờ, cưỡi...”

E rằng hát xong còn sung sức hơn.

Lục Nghiêu: “…”

Có lẽ anh nên quản lí.



Lời tác giả:

【Màn kịch nhỏ】

Sau này, một nữ ca sĩ thế hệ mới xuất thế ngang trời, tại buổi biểu diễn, Nhị Thập vô cảm ngồi ở hàng đầu tiên.

Vẻ mặt anh nghiêm túc như thể đang tổ chức một cuộc họp nhân viên.

Có người hỏi: “Tổng giám đốc tiểu Lục cũng nghe nhạc mốt mới à? Tôi còn tưởng ngài chê ồn ào!”

Ánh mắt Nhị Thập lạnh lùng: “Ồn ào. Nhưng nếu tôi không tới, tôi sợ chị ấy sẽ đến nhà tôi để biểu diễn riêng.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện