Edit: Hạnh – Beta: Duyn
—
Đêm khuya tĩnh lặng.
Căn biệt thự chìm vào bóng đêm và không gian lặng im.
Trong bóng đêm, Giang Thừa lẳng lặng đẩy mật thất sau quầy rượu ở nhà Điền Giai Mạn.
Trong phòng bật đèn, người đàn ông nằm trên giường chìm vào giấc ngủ sâu, vẻ mặt cũng sẽ không vì anh bước vào mà thay đổi.
Giang Thừa hy vọng ông sẽ giống như mười năm trước, có cơn gió nhẹ thổi qua thì sẽ lập tức cảnh giác đề phòng, nhanh nhẹn dứt khoát tóm lấy anh chứ không phải không chút sức sống nào như bây giờ, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống.
“Chú Lâm.” Giang Thừa khẽ gọi, anh ngồi bên mép giường.
Ngày đó anh tới đây, Lâm Cảnh Dư mất tích mười năm lại nằm ngay trước mắt anh, Giang Thừa cũng bất ngờ nhưng anh cũng từng đoán được đáp án này.
Hôm đó anh thấy cầu thang xuống tầng hầm nhà Điền Giai Mạn có kim tiêm y tế, Giang Thừa nghĩ tới khả năng này gần như bằng 0, sau đó anh lại phát hiện đằng sau quầy rượu là căn phòng trống.
Hai căn cứ chồng lên nhau càng làm suy đoán của anh chắc chắn hơn, nhưng anh chỉ ôm tia hy vọng nhỏ nhoi lẻn vào nhà Điền Giai Mạn.
Mười năm qua, Giang Thừa không dám hy vọng xa vời rằng Lâm Cảnh Dư còn sống, cho dù ông vẫn hôn mê bất tỉnh như bây giờ.
Anh không ngờ Điền Giai Mạn sẽ cứu Lâm Cảnh Dư, cũng không ngờ cô ta cẩn thận từng li từng tí giấu Lâm Cảnh Dư suốt mười năm.
Rõ ràng hai người họ không liên quan gì tới nhau hết.
Hôm đó ở nhà họ Hà, khi Hạ Chi Viễn nói chuyện với Ôn Giản, anh ta hỏi cô là con gái Lâm Cảnh Dư à, lúc ấy biểu hiện của Điền Giai Mạn rất khác thường, nếu không phải vì thế thì anh cũng sẽ không nghĩ Lâm Cảnh Dư có liên quan tới Điền Giai Mạn.
Chắc chắn ba Điền Giai Mạn biết chuyện của hai người họ, nếu không thì cũng sẽ không tình nguyện chăm sóc Lâm Cảnh Dư mười năm.
Ông ta làm việc rất cẩn thận và kiên nhẫn, chăm sóc Lâm Cảnh Dư rất chu đáo.
Ngày nào ông ta vệ sinh cơ thể và xoay người cho Lâm Cảnh Dư, ngoài ra còn để đề phòng ông bị teo cơ, ba Điền Giai Mạn sẽ massage cho ông để các khớp xương được hoạt động, còn kíc.h thích khứu giác và vị giác để tới khi Lâm Cảnh Dư tỉnh lại ông sẽ nhanh chóng thích ứng và khôi phục cuộc sống bình thường.
Giang Thừa không biết điều gì làm một người phụ nữ và cha cô ta cẩn thận chăm sóc một người suốt mười năm, đây chắc chắn không phải là tình yêu đơn thuần.
Nhưng trước mắt đây không phải câu hỏi mà anh cần tìm đáp án.
Giang Thừa nắm tay Lâm Cảnh Dư.
Ngày nào cũng được massage và kí.ch thích nên cánh tay Lâm Cảnh Dư không bị teo cơ.
Anh đặt chiếc vòng hạt đào vào tay Lâm Cảnh Dư, nắm chặt tay ông lại.
“Chú Lâm, chú nhớ chiếc vòng này không?” Anh nhỏ giọng nói: “Sinh nhật Giản Giản năm 4 tuổi, chú tặng chiếc vòng này cho cô ấy, Giản Giản coi nó như bảo bối, nâng niu trân trọng vô cùng.”
“Cô ấy hiểu tấm lòng của chú.” Giang Thừa nắm chặt tay hơn: “Mấy năm nay Giản Giản vẫn luôn tìm chú, chưa từng từ bỏ.”
“Giản Giản còn sống, cả cô cũng thế, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, cuộc sống rất bình yên thuận lợi, nhưng mà… nhưng mà cũng không tốt lắm.” Giang Thừa khựng lại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Cảnh Dư, anh nói: “Sau khi chú gặp chuyện không may, mẹ con Giản Giản bị trả thù ngay trong đêm, cả hai đều bị thương nặng, suýt nữa không qua khỏi, vậy nên năm ấy Giản Giản không thi đại học, suốt hai năm sau đó vẫn không thể vượt qua được.”
Giang Thừa cúi đầu, anh để tay Lâm Cảnh Dư vào trong chăn, thì thầm với ông: “Tất cả mọi việc đều do Chung Ngọc Minh làm, nhưng ông ta xuất cảnh ngay trong đêm đó, từ đấy không có tin tức gì của ông ta nữa.
Thế lực của Chung Ngọc Minh rất lớn mạnh, càng có thêm nhiều người trong tối ngoài sáng làm việc bán mạng cho ông ta, để tránh xảy ra chuyện kia lần nữa, hai mẹ con cô ấy rời Tùng Thành, đổi sang một thân phận mới, sống một cuộc sống mới, không liên lạc với ai hết, mấy năm nay cuộc sống mới khấm khá lên.
Hai năm đầu Giản Giản bị trầm cảm, suýt thì không chịu được nữa, nhưng cô ấy vẫn luôn tin chú vô tội.
Vì thanh danh của chú, cô ấy ép bản thân mình phải đối mặt với nỗi sợ, đi con đường mà chú từng đi, lấy bản thân làm bia ngắm để dụ Chung Ngọc Minh xuất hiện.
Một khi Chung Ngọc Minh để mắt tới Giản Giản thì tính mạng của cô ấy rất nguy hiểm.”
“Chú cũng không mong Giản Giản xảy ra chuyện bất trắc đúng không ạ?” Giang Thừa nhìn ông chằm chằm, anh nói: “Còn cả cô nữa, cô mất đi chú rồi, nếu Giản Giản không còn nữa…”
Giang Thừa dừng lại, anh không nói tiếp, cầm chiếc vòng hạt đào đi, đắp chăn cẩn thận cho Lâm Cảnh Dư rồi mới bật máy ghi âm.
Giang Thừa nhìn máy ghi âm một lát, đặt nó ở cạnh gối của Lâm Cảnh Dư, ngay gần tai ông.
“Tối hôm qua Giản Giản kể cho cháu rất nhiều chuyện lúc nhỏ của cô ấy và chú, cả chuyện của gia đình chú nữa.
Giản Giản và cô rất nhớ chú.” Giang Thừa nhìn Lâm Cảnh Dư đang ngủ say, “Chú Lâm, chú ngủ lâu rồi, nên tỉnh lại nhìn hai mẹ con Giản Giản thôi.”
“Giản Giản và cô mong nhớ chú lắm, chú đừng để hai người họ chờ đợi nữa nhé, được không ạ?”
Dứt lời, anh bật ghi âm lên.
Giọng nói dịu dàng của Ôn Giản từ từ truyền qua loa: “Ba mẹ em… Lúc gặp mẹ em thì ba là tên côn đồ, lạnh lùng tàn nhẫn nhưng ba chỉ dịu dàng với mẹ thôi…”
Ban đêm rất yên tĩnh, máy ghi âm vẫn bật lời nói chầm chậm dịu dàng, tràn ngập hoài niệm của Ôn Giản.
Giang Thừa không lên tiếng quấy rầy, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Cảnh Dư một lúc lâu, anh lấy giấy bút viết gì đó.
Khi Điền Giai Mạn và ba cô ta vào đây sẽ phát hiện có máy ghi âm và dây tơ hồng hạt đào, Giang Thừa cũng chẳng muốn lừa bọn họ, anh viết cho hai người họ xem, còn dặn không được lấy hai món đồ đó đi.
Mục đích của ba người họ đều giống nhau, làm tất cả chỉ vì muốn Lâm Cảnh Dư tỉnh lại.
Tuy cách dùng tình