Trans: BYY – Edit: Hạnh – Beta: Nhi, Hạnh
—
Lê Chỉ Tường nhận được tin nhắn của Giang Thừa khi ông đang thu xếp lần cuối cho lần thu lưới tối nay.
Sắp tới giờ tan làm, công tác truy bắt đều ổn thỏa, Lê Chỉ Tường phân phó người trà trộn vào kho hàng làm công nhân khuân vác, ngoài bến tàu cũng được bố trí nghiêm ngặt.
Hôm nay vẫn là ngày đi làm, để tránh bị nghi ngờ, Ôn Giản vẫn tới công ty.
Tin nhắn của Giang Thừa làm Lê Chỉ Tường bồn chồn theo, Giang Thừa đổi số điện khác gọi cho Ôn Giản, nhưng số điện thoại đó gắn mác số rác spam nên cô không nghe.
Lê Chỉ Tường thông báo cho Uông Tư Vũ.
————
Trong văn phòng Hạ Chi Viễn, Ôn Giản cảnh giác nhìn anh ta.
Mấy phút trước, Lâm Bằng Bằng gọi cô đi xem kịch, còn nói Hà Thiệu mua vé cho cô luôn rồi.
Ôn Giản nhớ hôm đó Lâm Bằng Bằng nói còn có mấy bạn học cùng cấp 3 nữa, hình như địa điểm là ở nhà hát gần bờ biển, cô mơ hồ nhớ ra nhà hát đó gần bến tàu vận chuyển ở Tùng Thành, cô đang định đồng ý thì Hạ Chi Viễn đi tới, gọi cô vào phòng làm việc của anh ta.
Ôn Giản biết Hạ Chi Viễn tìm cô chắc chắn không phải vì công việc, cũng không thể là chuyện tình cảm nam nữ gì đó…
Nhưng mà…
“Chỉ là đi xem kịch thôi, cô Ôn không cần căng thẳng như thế đâu.” Hạ Chi Viễn mở miệng ngắt dòng suy nghĩ của Ôn Giản.
Ôn Giản nhìn gương mặt tuấn tú của Hạ Chi Viễn, khéo léo nhắc nhở anh ta: “Hạ tổng, tôi có bạn trai rồi.”
“Giang tổng ấy à?” Hạ Chi Viễn cười, anh ta lại gần cô, ép cô đứng sát bàn làm việc.
Anh ta khom lưng, chống tay lên bàn sau lưng Ôn Giản, cúi đầu nhìn cô: “Anh ta sẽ mau biến mất thôi.”
Tim Ôn Giản hẫng một nhịp, cô nhìn anh ta: “Ý anh là sao?”
Hạ Chi Viễn nhìn thẳng vào mắt Ôn Giản: “Ý tại ngôn ngoại.
Qua đêm nay, thế giới này sẽ không có Edwiin nữa, cũng chẳng có ai tên là Giang Thừa cả.”
Ôn Giản cố gắng bình tĩnh, “Anh ấy làm sao?”
“Phản bội.” Hạ Chi Viễn nhìn cô, nói rõng rạc từng chữ: “Ông chủ của tôi ghét nhất là phản bội, đáng lẽ Edwiin không nên làm thế mới phải, động tới điều cấm kị của ông chủ tôi mà còn bị ông ta phát hiện ra.”
Tim Ôn Giản đập liên hồi, không biết Hạ Chi Viễn nói Giang Thừa phản bội vì biết được thân phận thật sự của Giang Thừa hay là vì lý do nào khác.
Hoặc cũng có thể anh ta đang thử cô?
Cô chớp mắt, nhanh chóng suy đoán mọi khả năng.
Ôn Giản vẫn chưa rõ cụ thể chuyện này là sao, vậy nên cô chọn cách đối phó an toàn nhất.
“Không thể!” Ôn Giản kiên quyết phủ nhận: “Anh ấy sẽ không làm thế.”
Đáp lại lời phủ nhận của cô là nụ cười khẩy của Hạ Chi Viễn: “Có hay không cũng không phải tôi hay cô định đoạt.
Ông chủ bảo Edwiin phản bội, anh ta đang ở thế yếu, không thể sống qua đêm nay đâu.”
“Với cả, chắc cô cũng biết ông chủ sẽ xử lý kẻ phản bội thế…” Hạ Chi Viễn định nói tiếp nhưng lại nghĩ Ôn Giản và Giang Thừa là người của Lôi Sắt, không quá rõ cách hành sự của Chung Ngọc Minh, anh ta lại nói: “Tóm lại, một khi đã là kẻ phản bội thì không có đường sống đâu.”
“Không có đường sống?” Ôn Giản hoảng sợ hỏi lại: “Các người định làm gì?”
Hạ Chi Viễn không trả lời ngay, chỉ hỏi: “Cô muốn biết à?”
Anh ta khinh thường nhìn cô: “Đêm nay tôi sẽ để cô xem trò hay.”
Ôn Giản nhớ tới chuyện Hạ Chi Viễn mời cô tối hay đi xem kịch.
Cô hoài nghi nhìn anh ta: “Chuyện này thì liên quan gì tới xem kịch?”
Hạ Chi Viễn: “Cô cứ đi là biết.”
Ôn Giản vẫn nghi ngờ lời anh ta nói.
Nhưng cô biết mình phải đi.
Nhà hát ngay gần bến tàu vận chuyển hàng, cả hai được xây nối với nhau theo bố cục hình chữ V, kho hàng ở bến tàu nằm ở bên trái còn nhà hát nằm trên đường chéo đâm thẳng ra biển.
Lúc đầu nhà hát được xây dựng như một cảnh quan nổi bật của địa phương, độ cao và tầm nhìn rộng, có thể nhìn thấy rõ mồn một khu nhà kho C.
Mà địa điểm dỡ hàng của Chung Ngọc Minh là ở khu C.
Hạ Chi Viễn nói Chung Ngọc Minh sẽ xuống tay với Giang Thừa, chắc chắn liên quan tới giao dịch tối nay.
Nhưng Hạ Chi Viễn sẽ không vô duyên vô cớ tiết lộ kế hoạch của Chung Ngọc Minh cho cô, anh ta muốn thăm dò cô sao?
Anh ta lấy Giang Thừa để thử xem cô có chủ động tới hiện trường giao dịch hay không? Muốn xem cô có biết về cuộc giao dịch tối nay hay không để làm cơ sở khẳng định Giang Thừa phản bội?
Hay là vì ý đồ khác?
Đủ mọi suy đoán ngổn ngang trong lòng Ôn Giản, cô không chắc cái nào mới đúng, nhưng cô biết Hạ Chi Viễn tiết lộ cho cô chắc chắn cũng sẽ không để cô yên.
Anh ta giống như muốn khống chế cô hơn.
Thế nên sau khi Ôn Giản hoài nghi nhìn Hạ Chi Viễn chằm chằm, cô gắng sức đẩy anh ta ra, nói: “Tôi không đi.”
Nói rồi cô bước ra ngoài.
Hạ Chi Viễn giơ tay cản cô lại: “Cô tưởng tôi đang trưng cầu ý kiến với cô à?”
Ôn Giản cảnh giác nhìn anh ta: “Anh có ý gì?”
“Xem ra cô Ôn không biết mình có lợi thế thế nào nhỉ?” Hạ Chi Viễn mỉm cười đáp, nói hết câu, nụ cười cũng nhạt dần, dang tay muốn bắt cô lại.
Ôn Giản phòng bị từ trước, nghiêng người tránh đi, quét chân về phía Hạ Chi Viễn.
Hạ Chi Viễn vô thức né sang một bên.
Nhân lúc đó, Ôn Giản muốn xông ra ngoài, định chạy trốn.
Chân Hạ Chi Viễn rất dài, anh ta chạy qua, tới trước khi Ôn Giản chạm vào cánh cửa, bàn tay Hạ Chi Viễn như móng vuốt đại bàng nhanh chóng bóp cổ Ôn Giản.
Sắc mặt Ôn Giản thoáng thay đổi, chật vật dựa lưng vào tường, xoay người 2 vòng tới gần máy lọc nước, nhưng cô không để ý nên bị Hạ Chi Viễn giữ chặt tay lại.
Ôn Giản ngả người về sau tránh đi nhưng lại đập lưng vào máy