Edit: Hạnh – Beta: Choco, Miko, Hạnh
—
“Nó đẹp chỗ nào?” Giang Thừa thản nhiên hỏi cô: “Tuy hạt đào được chọn kĩ càng và đánh bóng nhưng mà bị vỡ rồi, còn có chỗ phải bôi keo dính lại, hai viên ngọc bình an có vết nứt, cách thắt dây cũng kì quái, tôi chưa thấy ai thắt kiểu đó bao giờ.”
Ôn Giản: “…”
Cô không nỡ để người khác tiếp tục chê bai bảo bối của mình, mãi mới nói: “Điều đó chứng tỏ là nó độc đáo.
Độc đáo cũng đẹp mà.”
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô: “Đẹp hay xấu thì sao? Vòng này cũng đâu phải là của cậu đâu.”
“…” Ôn Giản lúng túng, “Thì… thì nó là đồ của người khác, phải có mắt thẩm mỹ mới thấy nó đẹp chứ.”
Giang Thừa: “…”
Cậu không nhìn Ôn Giản nữa, cũng mặc kệ cô luôn.
Tận khi tới cửa tiểu khu, lúc đó Ôn Giản mới nhớ cô đi với Giang Thừa từ trường về đây, lại nghĩ đến hôm qua Pudding cứ quấn lấy cậu, đêm qua cậu còn hỏi nhà cô ở đâu, Ôn Giản cảm thấy là lạ.
Giang Thừa nhìn cô, nói: “Sao thế?”
Ôn Giản lắc đầu: “Không sao.”
“Tôi về đây.” Nói xong, Giang Thừa phóng xe tới một khu nhà khác.
Thế giới này đúng là thật kì diệu đó.
Ôn Giản gãi cổ rồi đi về nhà.
Cửa nhà cô không đóng, Pudding đang nằm ở bên ngoài, thấy Ôn Giản về, nó chạy tới vẫy đuôi với cô.
Pudding đã 10 tuổi, đối với loài chó mà nói, nó cũng già rồi.
Ôn Giản cúi đầu sờ chú chó.
Ôn Tư Bình đang nấu ăn, bà nhìn cô.
“Về rồi đấy à?” Mẹ Ôn hỏi.
Ôn Giản gật đầu, nhớ lại chuyện chiếc vòng, tim cô đập loạn xạ, vui vẻ kể với bà: “Mẹ ơi, hình như con tìm được anh trai nhỏ hồi xưa chăm sóc con rồi.”
Ôn Tư Bình vẫn nhớ quả đầu ‘chó gặm’ của con mình, bà buông đồ xuống, ngạc nhiên nhìn cô: “Sao hai đứa lại gặp nhau?”
“Anh ấy chính là người đã đưa con về hôm qua ấy.” Ôn Giản đặt balo xuống, cô đi vào bếp: “Chắc là đúng người rồi mẹ ạ.
Trước đây mẹ đã gặp anh ấy rồi, mẹ nhớ không?”
Nghe Ôn Giản nói tới đây, Ôn Tư Bình nhớ lại gương mặt của Giang Thừa, thảo nào bà thấy quen thế.
Hồi xưa thằng bé đó không thích bà lắm.
Ngày ấy bà tới nhà họ Giang đón Ôn Giản, con gái bà đang chơi trong phòng, nhìn thấy bà tới, mắt Ôn Giản đỏ bừng, lao tới ôm chân bà, nức nở hỏi: “Mẹ tới đón con à?”
Lúc đó, Giang Thừa dang tay bảo vệ Ôn Giản, gương mặt phòng bị nhìn bà chằm chằm, cậu không nói không rằng, kéo cô đứng ra sau mình, hai người đấu mắt với nhau một lúc lâu.
Ở trong mắt Giang Thừa, có lẽ bà chính là người mẹ độc ác nhẫn tâm bỏ rơi con mình.
Lúc bà nói lời cảm ơn với mẹ Giang, bảo sẽ dẫn Ôn Giản đi, nhưng cậu không cho, giữ cô lại bên mình, không cho cô đi tới, cũng không cho bà lại gần.
Mẹ Giang vừa bực mình vừa buồn cười, bà mắng cậu một trận, không ngờ Giang Thừa vẫn không chịu buông tay, đôi mắt đỏ bừng, khăng khăng nói: “Con thấy em ấy trong tủ quần áo, em ấy là của con.”
Sau đó, Ôn Giản sợ bị mẹ bỏ lại, cô phải chui qua nách Giang Thừa chạy tới bên Ôn Tư Bình thì chuyện này mới kết thúc, nhưng Giang Thừa vẫn tức giận.
Ôn Giản tặng vòng tay của mình cho cậu nhưng cậu không chịu nhận, cô bảo Giang Thừa coi như đây là quà sinh nhật, lại dè dặt đưa cho cậu, nhưng Giang Thừa vẫn không nhận, ánh mắt cậu nhìn Ôn Giản như kẻ phản bội.
Lúc đó Ôn Giản đúng là kẻ phản bội thật.
Giang Thừa bảo vệ cô, sợ cô bị người xấu bắt đi, thế mà Ôn Giản lại ngu ngơ không hiểu gì, còn luồn qua người cậu chạy mất, thế nên cậu mới tức.
Hồi đó Ôn Giản còn nhỏ, không hiểu cái nào là của người ta, cái nào là của mình, chơi với nhau vài ngày đã thân thiết không muốn rời xa.
Mà lúc đấy cô lại rất ngốc, dễ bị lừa, cũng dễ bị người khác bắt nạt, hai đứa chơi thân, không muốn xa nhau cũng là chuyện bình thường.
Ôn Tư Bình nhớ lúc bà đến đón con gái, tóc Ôn Giản xõa trên vai, có chỗ không khác gì bị chó gặm, bà luống cuống, còn sợ rằng đã xảy ra chuyện gì.
May mà mọi thứ đều ổn, chỉ là trẻ con chơi với nhau nên xô xát một chút, người nhà họ Giang cũng chăm sóc Ôn Giản rất chu đáo, nhất là Giang Thừa.
Ôn Tư Bình vừa cảm kích vừa áy náy, lúc đó tuy bà là người sai nhưng nhà