Edit: Hạnh – Beta: Choco, Miko, Hạnh
—
Uông Tư Vũ đuổi theo Ôn Giản, anh ta chào hỏi Hứa Nhiễm, còn hỏi cô nàng đi trước được không?
Cô nàng nhìn Ôn Giản.
Thấy Uông Tư Vũ, Ôn Giản hơi bất an, cô khẽ gật đầu, bảo Hứa Nhiễm về trước.
Anh ta đi cùng cô, thấy Hứa Nhiễm đi xa mới hỏi: “Vừa nãy anh chàng kia nói gì với em thế?”
Ôn Giản kể lại cho anh ta nghe, lo lắng hỏi: “Người đó có vấn đề gì sao ạ?”
Uông Tư Vũ mỉm cười, trấn an cô: “Cũng không phải, anh chỉ cảnh giác thôi.
”
Ôn Giản gật đầu.
Giang Thừa đứng ngoài cửa lớp cách đó không xa, thấy Uông Tư Vũ, cậu nhíu mày nhìn Ôn Giản.
Cô chào anh ta, cũng không tỏ vẻ bất an nữa.
Lâm Bằng Bằng ngạc nhiên nhìn hai người họ, “Giản Giản?”
Cô nàng lại nhìn Uông Tư Vũ, do dự hỏi: “Uông Tư Vũ?”
Uông Tư Vũ nhìn Lâm Bằng Bằng, cau mày: “Em là?”
Lâm Bằng Bằng bám vai Ôn Giản: “Em là chị họ của Giản Giản, hồi bé hai bọn em cũng hay chơi với nhau.
Em biết anh, anh chính là tên … cậu nhóc người hay đi theo ba Giản Giản.
”
Cô nàng còn định gọi Uông Tư Vũ là ‘tên côn đồ’ nhưng lại thôi, xấu hổ cười trừ.
Uông Tư Vũ mỉm cười: “Anh mới quen Giản Giản, không biết ba mẹ em ấy là ai.
”
Lâm Bằng Bằng: “Ba em ấy là Lâm Cảnh Dư, anh nhớ không?”
Ôn Giản gạt tay Lâm Bằng Bằng ra.
“Em không có ba, chị đừng nhắc tới ông ấy nữa.
”
Ôn Giản nghiêm túc nói, Lâm Bằng Bằng chưa thấy dáng vẻ này của cô bao giờ, cả người cứng đờ nhìn Ôn Giản.
Uông Tư Vũ nhìn cô, ánh mắt như đang nghĩ chuyện gì đó.
Ôn Giản mím môi nhìn Uông Tư Vũ: “Em về lớp đây, cảm ơn anh nhiều.
”
Uông Tư Vũ gật đầu, thấy cô đi xa mới nhìn Lâm Bằng Bằng vẫn đang xấu hổ, mỉm cười bảo: “Tên này nghe rất quen, nhưng anh không nhớ lắm.
”
Cô nàng gượng cười: “Không nhớ cũng là chuyện bình thường thôi ạ.
”
Lâm Bằng Bằng nhớ trước kia khi Lâm Cảnh Dư về sẽ dẫn theo một chàng trai khác, người đó như cái đuôi nhỏ, đuổi cũng không đi, cũng không chịu vào nhà, chỉ ngồi ở cửa nhà Ôn Giản, rung chân trêu cô.
Lâm Bằng Bằng không biết chàng trai đó là ai, cũng không nhớ rõ lắm.
Sau đó cô nàng theo ba mẹ chuyển vào nội thành, hồi đó nhà Lâm Bằng Bằng vẫn nghèo, sống ở khu phố cũ, Uông Tư Vũ rất nổi tiếng, ai ai cũng biết, anh ta không thích học hành, 11 – 12 tuổi bỏ học đi theo đám côn đồ lưu manh, bảo là muốn trở thành xã hội đen, ba anh ta rất tức giận, cầm gậy đuổi đánh từ đầu ngõ đến cuối ngõ.
Sau khi tới đây, cô nàng nghe hàng xóm kể thế, lúc ấy Uông Tư Vũ ‘cải tà quy chính’, tựa như hai người khác nhau, không dính dáng gì tới bọn xã hội đen nữa, đi học lại, sau này còn thi đỗ trường cảnh sát làm mọi người ngạc nhiên không thôi.
Thế nên Uông Tư Vũ lại càng nổi tiếng hơn, gia đình nào có con chểnh mảng phản nghịch thì sẽ lấy anh ta ra làm tấm gương để giáo dục con mình, đến cả trường cấp 2 còn lấy Uông Tư Vũ làm ví dụ điển hình, khuyên bảo học sinh trường mình kiên trì, không được từ bỏ việc học.
Ba Lâm Bằng Bằng cũng thế, bảo: “Con nhìn tên côn đồ hồi xưa đi theo ba Giản Giản đi, năm đó bị cười ta chê cười bao nhiêu, hai ba ngày lại bị ba nó đánh, bỏ học mấy năm rồi lại đi học, người ta còn thi đỗ trường Chuyên Tùng Thành đấy, còn đỗ trường đại học top đầu nữa chứ, chẳng lẽ con lại thua nó hả?”
Thế nên Lâm Bằng Bằng rất nhớ Uông Tư Vũ, cô nàng từng gặp anh ta mấy lần, liếc mắt một cái là nhận ra, nhưng Uông Tư Vũ lại không nhớ.
Hai người tạm biệt nhau, Lâm Bằng Bằng về lớp, cô nàng nhìn Ôn Giản, thấy sắc mặt cô không tốt lắm, cô nàng thầm nghĩ chắc vì lời mình nói vừa nãy, từ nhỏ ba Giản Giản không quan tâm hai mẹ con, cũng không biết đi đâu, có lẽ Giản Giản hận ba nó, không cho người khác nhắc tới cũng là chuyện bình thường.
Lâm Bằng Bằng lo lắng, do dự mãi mới tới xin lỗi Ôn Giản.
Cô không cười như mọi khi, cũng không để ý Lâm Bằng Bằng.
Lâm Bằng Bằng thấp thỏm về chỗ, một lát sau Ôn Giản đưa một tờ giấy cho cô nàng.
Cô nàng