Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh
—
Giang Thừa nhìn Ôn Giản chằm chằm: “Chú ấy nói con gái tin mình là người tốt thì nhất định chú ấy phải luôn là người tốt, không được để con gái thất vọng.
”
Cô chần chừ nhìn cậu, “Anh có biết tên chú ấy không?”
Giang Thừa khẽ lắc đầu: “Anh không biết.
Mấy hôm trước anh gặp chú ấy rồi, em cũng nhìn thấy đấy.
” Giang Thừa đứng dậy, “Về thôi.
”
Ôn Giản gật đầu, cô nhặt hết đống rác vào túi.
Giang Thừa đưa cô về nhà.
“Sao anh lại ở biên giới? Là biên giới giáp với nước nào thế?” Lúc về, Ôn Giản tò mò hỏi.
“Biên giới nước mình với Myanmar.
” Giang Thừa đáp, còn cầm túi giấy trong tay cô.
Ôn Giản mờ mịt: “Thế sao anh lại tới đó.
”
Giang Thừa không trả lời, hai người về đến cửa nhà cô.
Cửa nhà vẫn đóng, đèn trong nhà bật sáng.
Ôn Giản quay người nói cảm ơn với Giang Thừa.
“Cảm ơn cái gì chứ.
” Giang Thừa nhét chỗ bánh kem chưa ăn hết cho cô, “Em ngủ sớm đi.
”
“Với cả…” Giang Thừa nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cảm ơn em.
”
Ôn Giản mỉm cười: “Anh vẫn giống y như lúc nhỏ ấy…”
“Là kiểu người chuyện gì cũng đâu ra đấy.
” Cô dè dặt bảo.
Cậu nhìn cô, im lặng không đáp.
Ôn Giản mím môi, cảm thấy mình không nên nói đùa như thế, hai người cũng không thân nhau lắm, Ôn Giản xấu hổ, lại bảo: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé.
”
Giang Thừa: “Cảm ơn.
”
Haizz, cái người này, đúng là chuyện nào ra chuyện nấy.
Cô thầm nghĩ rồi vẫy tay chào cậu.
Ôn Giản vào nhà, cô vừa đóng cửa thì thấy Lâm Cảnh Dư đang rót nước.
“Ba ơi.
” Cô khẽ gọi ông.
Lâm Cảnh Dư nhìn cô: “Sao con về muộn thế?”
“Hôm nay là sinh nhật bạn con, bọn con tổ chức sinh nhật cho cậu ấy nên mới về muộn ạ.
” Ôn Giản đáp, cô không nói vừa nãy mình về tới nhà rồi.
“Ừ.
” Lâm Cảnh Dư cầm cốc nước, hỏi: “Con quen trường mới chưa?”
Ôn Giản gật đầu, “Con quen rồi ạ, thầy cô và các bạn đều tốt lắm.
”
Ông gật đầu, không hỏi nữa.
Ôn Giản chỉ phòng mình, “Con về phòng đây ạ.
”
Lâm Cảnh Dư gật đầu, nhìn con gái đóng cửa phòng lại, ông nghĩ ngợi một lát rồi đi tới phòng cô.
Ôn Giản vừa đặt balo xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô hoang mang, bảo: “Dạ ba vào đi.
”
Lâm Cảnh Dư đóng cửa lại, nghiêm túc nhìn cô.
Ôn Giản thấp thỏm nhìn ông.
“Mấy hôm trước…” Lâm Cảnh Dư lại gần cô, ông đứng cạnh bàn học: “Cái hôm xảy ra án mạng ở quán bar ấy, con nhìn thấy hết rồi à?”
Ôn Giản do dự, cô gật đầu, thấy ông cau mày.
Cô lại càng lo hơn, hỏi: “Ba ơi, chuyện này liên quan đến ba à?”
Lâm Cảnh Dư nhìn cô: “Ba không giết người.
”
Mũi cô cay cay, đôi mắt đỏ hoe, cô thở phào một hơi.
Lâm Cảnh Dư vén tóc cô.
“Giản Giản, con báo cảnh sát là đúng.
” Ông bảo: “Nếu con không ở đó, có lẽ các dấu vết sẽ bị bọn chúng xóa hết.
Nhưng Giản Giản, hiện tại con rất nguy hiểm.
”
Ôn Giản ngây ngốc nhìn ông.
“Con kể hết tất cả chuyện tối hôm đó cho ba đi, con gặp những ai, thấy cái gì, con kể hết đi.
”
Ôn Giản khẽ hỏi: “Con thực sự có thể tin tưởng ba sao?”
Lâm Cảnh Dư mỉm cười, ông vui vẻ bảo: “Giản Giản, con trưởng thành rồi, phải tin tưởng suy nghĩ của bản thân, không phải ba nói con phán đoán đúng hay sai mà con phải tự xem xét.
Có những chuyện ba không thể kể cho con được, con cũng không được hỏi.
”
Ôn Giản thấy nhẹ nhõm hẳn: “Con cảm thấy mình rất tin ba.
”
Cô kể chi tiết mọi chuyện cho ông nghe.
Lâm Cảnh Dư nghĩ về người phụ nữ muốn bắt cô, ông cau mày.
Ôn Giản lo lắng hỏi: “Ba, chuyện này ảnh hưởng đến ba ư?”
Lâm Cảnh Dư lắc đầu: “Không ảnh hưởng gì cả, con làm tốt lắm.
”
Ông xoa tóc cô, bảo: “Chuyện này tới đây thôi, để ba xử lý nhé, con đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, phải chăm chỉ học hành, sắp thi đại học rồi đó.
”
Ôn Giản gật đầu, “Vâng.
”
“Vụ án này rất quan trọng, chắc chắn sẽ có cảnh sát âm thầm bảo vệ con, con đừng lo, cứ sinh hoạt học tập bình thường thôi, buổi tối đừng đi lại một mình nhé, phải chú ý an toàn.
”
Ôn Giản gật đầu.
Lâm Cảnh Dư mỉm cười: “Chăm chỉ học hành con nhé.
”
Ôn Giản gật đầu, “Vâng.
”
Lâm Cảnh Dư ôm cô vào lòng, ông nhẹ nhàng vỗ lưng cô, rõ ràng ông không nói gì nhưng Ôn Giản thấy yên tâm hơn hẳn, không hoảng sợ như mấy hôm trước nữa, ba cô không phải kiểu người nói nhiều, cũng không dành nhiều thời gian ở bên cạnh cô và mẹ, nhưng mỗi lần ở cùng ông, cô lúc nào cũng thấy yên lòng.
Vì mới chuyển trường, lại thêm cả vụ án này, Ôn Giản không theo kịp tiến độ ôn tập của trường nên thành tích thi giữa kì không tốt lắm, cô được hơn 500 điểm, xếp thứ 20 trong lớp, chưa bao giờ cô trải qua chuyện này nên hơi shock.
Ôn Giản học giỏi còn nhảy lớp, thầy cô cũng đặt nhiều kì vọng, các bạn khác cũng hóng điểm của cô, không ngờ lúc có kết quả, có vài bạn coi