Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh
Ôn Giản không biết vì sao mình lại mời Giang Thừa, có lẽ vì đầu cô bị chập mạch.
Tới lúc hoàn hồn cô mới thấy xấu hổ, cả buổi tối đứng ngồi không yên, cứ mải suy nghĩ xem không biết nên làm thế nào.
Năm nào cả nhà cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, cũng chẳng linh đình gì, chỉ là mẹ sẽ nấu nhiều món hơn, sẽ mua bánh kem cho cô rồi mọi người quây quần bên nhau hát bài chúc mừng sinh nhật.
Vì đã mời Giang Thừa nên cô muốn chuẩn bị kĩ hơn, Ôn Giản nghĩ phải đặt một chiếc bánh gato đẹp hơn mọi năm, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô mời bạn bè về nhà.
Cả buổi tối học hành chẳng vào đầu tí nào, lúc chiều về nhà cô vẫn chưa nghĩ ra, cô bảo với mẹ mình mời anh trai nhỏ đến, lại sợ mẹ không chuẩn bị kịp nên Ôn Giản lén xin cô giáo cho cô nghỉ sớm 30 phút, về đến nhà cô mới nhắn tin cho Giang Thừa bảo mình về trước.
Cô về gần đến nhà, nhà cô không bật đèn, xung quanh tối đen như mực, cô hoang mang định về mở cửa thì thấy mẹ cô chạy ra.
Ôn Giản gọi bà nhưng Ôn Tư Bình không nghe thấy, bà vội vàng khóa cửa lại rồi cầm túi xách chạy ra ngoài, vì chạy nhanh nên mái tóc rối bời, hôm nay mẹ cô không đi cửa chính của tiểu khu mà đi cửa phụ.
Ôn Giản thấy rất kì lạ nên đi theo.
Ôn Tư Bình đi rất nhanh, bà đi qua con đường lớn tới thôn Trung Thành, lúc đi ngang qua đường, Ôn Tư Bình quay đầu lại, cẩn thận nhìn xung quanh.
Ôn Giản thấy mẹ cô cảnh giác thì lại càng lo lắng hơn, cô đi theo bà tới hết con ngõ nhỏ rất dài, đi đến một căn nhà nhỏ thì mới dừng lại.
Ôn Tư Bình gõ cửa, có người ra mở ngay.
Người đó là Uông Tư Vũ.
Uông Tư Vũ định kéo Ôn Tư Bình vào nhà thì thấy Ôn Giản, anh ta khựng tay lại nhìn cô, thấy không có ai đi theo mới dẫn Ôn Giản vào phòng.
Ôn Giản thấy Lâm Cảnh Dư nằm trên chiếc giường tre, cả người ông dính đầy máu.
“Ba ơi.
” Ôn Giản nghẹn ngào gọi ông, hốc mắt cô đỏ bừng.
Lâm Cảnh Dư mỉm cười, “Ba không sao đâu, con đừng lo.
”
Ôn Tư Bình cởi áo ông ra, giúp ông xử lý vết thương.
Ôn Giản thấy vai trái của ba cô có viên đạn, cô không kìm chế được, nước mắt rơi lã chã.
Lâm Cảnh Dư kéo cô lại gần, ông bảo mình vẫn ổn.
Ôn Giản gật đầu, cố gắng nín khóc.
“Chúc con gái của ba sinh nhật vui vẻ nhé.
” Lâm Cảnh Dư xoa tóc cô, ông nói: “Đêm nay ba không ở cạnh con được rồi.
”
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không sao đâu ba.
”
Cô nhìn vết thương trên vai ông, hỏi: “Ba bị thương có nghiêm trọng không?”
Lâm Cảnh Dư mỉm cười, “Ba không sao.
Con đừng lo.
”
Bên ngoài có người gõ cửa, tiết tấu có nhịp điệu, giống như ám hiệu.
Ôn Giản thấy Lâm Cảnh Dư nhìn Uông Tư Vũ, anh ta đi mở cửa.
Có hai người bước vào phòng, một người đàn ông cao lớn khoảng hơn 50 tuổi, gương mặt nghiêm túc, người còn lại là một cô gái rất trẻ, còn cầm một hòm thuốc.
Người đàn ông kia nhìn Ôn Giản, đôi mắt lạnh lẽo làm cô sợ hãi co rúm người.
Lâm Cảnh Dư nhìn Uông Tư Vũ: “Uông Tư Vũ, cháu đưa Giản Giản về đi.
”
Ôn Giản không muốn về, cô không yên tâm.
Lâm Cảnh Dư nói: “Ba không sao đâu, con đừng lo, ngoan, về nhà đi.
”
Ôn Tư Bình mỉm cười: “Giản Giản, con về đi.
”
Ôn Giản do dự rồi gật đầu.
Uông Tư Vũ đưa cô về, trên đường về tiểu khu, anh ta không nói gì cả, mà cô cũng không dám hỏi.
Đi đến cổng, anh ta bảo: “Ba em không sao đâu, em cứ yên tâm đi.
”
Ôn Giản gượng cười, “Cảm ơn anh.
”
“Nhà em ở đâu?” Uông Tư Vũ hỏi, “Anh đưa em về tận nhà.
”
Ôn Giản thấy ba cô rất tin tưởng Uông Tư Vũ, cô cũng không cần dè chừng anh ta nữa, Ôn Giản chỉ về phía nhà mình.
Ôn Giản đi tới cửa nhà, không biết Giang Thừa đứng đó từ lúc nào, cậu ngồi trên xe đạp, chống một chân xuống đất, một tay cầm