Edit + beta : Hạnh Hạnh
“Em chưa ngủ à?” Giang Thừa bình tĩnh hỏi cô, cô vừa mắng anh, anh lại chẳng thấy xấu hổ gì.
Ôn Giản sợ mình nghe nhầm, cô nhìn màn hình, nhìn số điện thoại, ngập ngừng hỏi: “Giang…Giang Thừa?”
Anh lạnh nhạt đáp: “Ừ, là anh.
”
“…” Ôn Giản ngồi trên sô pha, do dự hỏi anh, “Hôm đó lúc ở nhà ga là anh gọi cho em à?”
Giang Thừa: “Thế à? Anh không nhớ.
”
Giọng nói thờ ơ, cô còn nghe thấy tiếng lật tài liệu.
Ôn Giản ngồi ngay ngắn, hai chân để song song, khép đùi vào, hoang mang hỏi: “Vâng, từ lúc nào mà trí nhớ của anh lại kém thế?”
“Chắc là già rồi.
” Anh vẫn nghiêm túc, Ôn Giản không biết anh nói thật hay đùa, cô không biết nói gì.
Giang Thừa đọc xong trang cuối cùng, anh nhìn đồng hồ, hỏi: “Em vẫn chưa ngủ à?”
Ôn Giản: “Vâng.
”
Cô còn nói: “Tí nữa em mới ngủ.
”
“Em ngủ sớm đi, anh cúp máy đây.
”
Nói xong, anh tắt điện thoại luôn.
Nghe thấy tiếng ‘tút, tút…’, Ôn Giản hậm hực nhìn số điện thoại của anh, cô nghĩ một lát, lưu số vào danh bạ.
Điện thoại hiện một số khác của Giang Thừa, hỏi cô có muốn thay thế không?
Ôn Giản nhìn số điện thoại kia, đây là số điện thoại mà Giang Thừa dùng 10 năm trước.
Cô nhìn dãy số này 10 năm, cũng ghi nhớ 10 năm nhưng chưa bao giờ dám gọi, hóa ra anh đổi số từ lâu rồi.
Ôn Giản thở dài, cô muốn ấn vào chỗ ‘Thay đổi’, đang định ấn thì lại thôi, vì cô tiếc.
Cô thử gọi số điện thoại ấy, 10 năm qua, đây là lần đầu tiên.
Số này vẫn tồn tại.
Tiếng ‘tút…tút…’ truyền tới, Ôn Giản vô thức nín thở.
Có người nhấc máy, là giọng nói vừa nãy: “Alo?”
Giọng nói ấy rất trầm.
Ôn Giản không biết nên nói gì, cô che điện thoại lại, cổ họng hơi nghẹn ngào.
Cô vội vàng tắt máy.
Giang Thừa nghe thấy tiếng ‘tút, tút…” Anh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, im lặng một lát rồi gọi lại.
Anh nhìn số điện thoại vừa gọi tới, anh gọi bằng sim hồi xưa mình dùng.
10 năm qua, đây là người duy nhất gọi tới số này.
Giang Thừa áp điện thoại vào tai.
Một lúc sau mới có người nhấc máy.
“Lâm Giản Giản.
” Anh gọi tên cô, anh từng gọi cô là ‘Lâm Giản Giản’, sau đó là ‘Ôn Giản’, rồi từ ‘Ôn Giản’ tới ‘Lâm Giản Giản’, giọng điệu điềm nhiên như thường ngày.
Người ở đầu dây bên kia ấp úng đáp: “Vâng.
”
Giang Thừa bình tĩnh nhắc lại lời cô: “Gọi thì cứ gọi thôi, giả thần giả quỷ gì chứ?”
“…” Ôn Giản ngồi thẳng dậy, hỏi lại: “Ơ? Lúc nào cơ?”
Giang Thừa: “Vừa nãy.
”
Ôn Giản: “Thật à? Chắc em ấn nhầm đó.
”
Giang Thừa: “Thế à?”
Ôn Giản nghiêm túc gật đầu: “Vâng.
”
Giang Thừa mỉm cười, anh đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn màn đêm, một lúc sau mới nhẹ nhàng hỏi cô: “Sao em vẫn lưu số này?”
Ôn Giản im lặng, qua một lúc mới đáp: “Em quên không xóa.
”
Giang Thừa: “Thật hả?”
Cô không nghiêm túc thừa nhận như hồi nãy nữa, vui vẻ hỏi anh: “Muộn thế nào sao anh còn chưa ngủ?”
“Anh sắp ngủ đây.
” Giang Thừa nói: “Em ngủ sớm đi.
”
Anh tắt máy.
Hà Thiệu gửi tin nhắn tới: “Thừa ca Thừa ca, anh xem mail chưa, công ty mình có nhân viên mới đó, anh biết là ai không?”
“Lâm Giản Giản, em thấy một người rất giống cậu ấy.
”
“Anh nói xem có phải là cậu ấy không.
”
“Thừa ca?”
“Thừa ca?”
Trần Tâm Lan cũng nhắn tin cho anh: “Giang Thừa, em ngủ chưa?”
Bà nhắn 5 phút trước.
Giang Thừa rep lại: “Em chưa.
”
Anh nhắn cho Hà Thiệu: “Chưa xem.
”
Hà Thiệu gửi ảnh của Ôn Giản cho anh: “Anh nhìn này, có thấy giống không?”
Giang Thừa bảo: “Không phải là cô ấy.
”
Hà Thiệu gửi nhãn dán ỉu xìu, “Anh đừng phủ định nhanh thế chứ, cứ coi cô nhân viên đó là cậu ấy đi, ít nhất còn chứng minh cậu ấy vẫn bình an.
”
Giang Thừa mỉm cười, không nhắn lại.
Trần Tâm Lan không nhắn nữa.
Giang Thừa mở ngăn kéo ra, anh cất điện thoại đi, lại thấy chiếc vòng tay.
Anh nhìn chiếc vòng, cầm lên xem.
Bao nhiêu năm qua, anh không động vào nó nữa.
10 năm qua đi, dây vòng màu đỏ cũ dần, nó bị dão ra, lộ cách đan dây vòng.
Giang Thừa nhìn sợi dây