Edit: Hạnh – Beta: Choco, Miko, Hạnh
—
Giang Thừa: “…”
Cậu cầm chiếc điện thoại màu trắng từ trong túi áo, Ôn Giản rướn cổ lên nhìn Giang Thừa chằm chằm, ánh mắt ngập trong chờ mong, Giang Thừa hơi sửng sốt, cậu nhớ buổi tối hôm đó, cô chờ mẹ đến đón mà cậu lại buồn ngủ, cô sợ mình bị đuổi ra khỏi phòng nên y như chiếc đuôi nhỏ đi theo cậu, Ôn Giản nhìn Giang Thừa trải chăn, ngày ấy cô cũng làm động tác này, ánh mắt khát khao nhìn chăn ấm đệm êm, do dự nói: “Anh ơi, em buồn ngủ quá.
”
Cậu cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, lạnh nhạt bảo: “Tôi nhớ cậu bảo cho tôi rồi mà.
”
“…” Ôn Giản mím môi, “Vậy… vậy thì cậu đưa sim cho tôi cũng được.
”
“Dù sao thì…” Cô ngước mắt nhìn Giang Thừa: “Tôi có nói là cho cậu cả sim điện thoại đâu.
”
Giang Thừa: “…”
Cô giơ tay ra, ánh mắt to tròn nhìn cậu, vừa nghiêm túc lại có chút rụt rè, nói cũng có lý phết.
Giang Thừa không đưa điện thoại cho cô, hỏi: “Lúc đấy ở WC cậu thấy gì rồi?”
Đôi mắt đen láy ngập trong phòng bị, cô lắc đầu, “Không thấy gì cả.
”
Giang Thừa: “Thế sao bọn chúng lại muốn bắt cậu?”
Ôn Giản vẫn lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa.
”
Giang Thừa: “Vậy cậu giả vờ gọi điện thoại cho người khác làm gì?”
Ôn Giản mím môi không đáp.
Tan học được một lúc, từng tốp học sinh đi ra cổng trường, cô vẫy tay với cậu, xoay người về nhà.
“Đợi đã.
” Giang Thừa gọi cô lại.
Ôn Giản nghi hoặc quay đầu nhìn cậu, bỗng nhiên có cái gì đó vụt qua người cô.
Ôn Giản vô thức cầm lấy, đây là điện thoại của cô.
Cô ngạc nhiên nhìn cậu.
Giang Thừa phóng xe rời đi.
“Này…” Cô đuổi theo.
Giang Thừa phanh xe lại, quay đầu nhìn cô.
“Lúc đấy trong WC có một vũng máu, trên sàn nhà còn có cánh tay của người phụ nữ nữa, hình như bên trong còn có người khác, nhưng tôi không biết người đó còn sống hay không.
”
Giang Thừa cau mày: “Báo cảnh sát chưa?”
Ôn Giản định gật đầu nhưng cô không biết cậu là ai, sợ cậu là đồng bọn của đám người kia, do dự mãi mới lắc đầu, “Tôi không dám nói cho ai cả.
”
Giang Thừa bật cười, “Nếu tôi là đồng bọn với bọn chúng thì cậu còn có cơ hội đứng đây nói chuyện với tôi nữa hả? Cậu có báo cảnh sát hay không cũng như nhau cả.
”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa đột nhiên cúi người, giật chiếc phù hiệu trên áo cô, “Vứt cái này đi.
”
Cậu vừa dứt lời thì đạp xe rời đi.
Ôn Giản thấy hơi sợ, cô thấp thỏm đi về khách sạn, mẹ cô – bà Ôn Tư Bình vẫn thức, thấy sắc mặt cô có chút khác lạ, lo lắng hỏi cô đã quen với trường mới chưa.
Ôn Giản lắc đầu, cô nhớ tới bóng dáng quen thuộc mình thấy lúc chiều, định kể cho mẹ nghe hình như mình gặp ba rồi, nhưng cô lại sợ bà sẽ lo lắng, lời nói đến miệng rồi đành nuốt xuống.
Ôn Tư Bình biết cô còn chuyện gì đó nhưng bà cũng không hỏi, khẽ vuốt tóc cô, hỏi cô buổi học đầu tiên thế nào.
“Thầy cô với các bạn đều tốt cả ạ.
” Ôn Giản trả lời, cô không muốn mẹ lo lắng, không kể chuyện lúc chiều gặp được một người hao hao giống ba cô, càng không dám nói chuyện trong WC.
Ôn Tư Bình gật đầu, bấy giờ mới an tâm.
Bà không muốn Ôn Giản phải chuyển trường trong giai đoạn quan trọng này, kì thi đại học sắp tới rồi, sợ đột ngột chuyển nơi ở sẽ khiến con gái mình không quen, ảnh hưởng tới chuyện thi cử, từ nhỏ Ôn Giản đã sống với bà ở Quảng Đông, bạn học thân quen đều ở đó, ở đây Ôn Giản chẳng quen ai, mà an ninh ở Tùng Thành không tốt lắm, nhưng hai người lại không chuyển hộ khẩu được, đành phải về đây.
May mà thành tích học tập của Ôn Giản rất xuất sắc, được học ở trường tốt nhất thành phố, vậy nên không cần phải học trường bình thường ở thị trấn chỗ nhà bà nội, vì thế Ôn Tư Bình sắp xếp chuyện học hành của Ôn Giản xong xuôi ổn thỏa là chuyển về luôn, tuy hơi vội vàng nhưng Ôn Giản phải đi học.
Hai mẹ con còn chưa thuê được nhà, Ôn Tư Bình lên mạng xem phòng thông qua người môi giới, bà muốn tìm chỗ gần trường học, an ninh trật tự phải đảm bảo, chuyện tiền nong không quan trọng nhưng an toàn phải đặt lên hàng đầu.
Chọn tới chọn lui cuối cùng cũng có một nơi phù hợp với yêu cầu của Ôn Tư Bình, Minh Loan Thế Kỷ là tiểu khu cao cấp nhất gần trường cấp 3 Tùng Thành, diện tích lớn mà người dân