Edit + beta: Hạnh Hạnh
Cô không trả lời, trong nhà có tiếng mở cửa rồi đóng cửa.
Tiếng đóng cửa rất to, nghe có vẻ rất vội vàng, còn có cả tiếng khóa trong.
Giang Thừa quay đầu lại, Ôn Giản vào phòng, cửa phòng đóng chặt, chỗ cô vừa đứng còn có mấy giọt nước rơi xuống.
Dáng vẻ quấn khăn tắm của cô ùa vào tâm trí anh, khăn tắm không dài, chỉ tới đùi… Giang Thừa quay đầu đi, cả người không thoải mái chút nào, cổ họng hơi khô khốc.
Anh vào bếp, mở vòi nước ra, dòng nước lạnh lẽo chạm vào tay anh, xua đi cảm giác khô nóng.
Giang Thừa thở dài, anh nhíu mắt, một lúc sau mới mở mắt ra, đóng vòi nước lại.
Anh bước ra ngoài, phòng khách vẫn chưa có ai, Giang Thừa rót một cốc nước, anh ngồi trên sô pha.
Uống hết một cốc mà vẫn chưa thấy cô đâu.
Giang Thừa cũng không giục, anh dựa vào ghế, hai chân vắt chéo, một tay để trên sô pha, tay kia cầm sách của Ôn Giản.
Ôn Giản ở trong phòng 20 phút, lề mề mãi mới ra ngoài, cô nhìn qua, thấy Giang Thừa ngồi trên sô pha, sắc mặt nghiêm túc, chuyên chú đọc sách.
Cô ho một tiếng, đứng ở lối đi nhỏ, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, không lại gần anh.
Giang Thừa ngẩng đầu, anh nhìn cô một cái, gấp sách lại, để hai chân xuống sàn nhà, vỗ một bên sô pha, bảo cô ngồi xuống.
Ôn Giản khẽ lắc đầu, cô không đi tới, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Giọng điệu lạnh lùng khiến Giang Thừa nhíu mày.
Anh đặt quyển sách xuống, đứng dậy đi qua chỗ cô.
Giang Thừa rất cao, bóng dáng cao lớn ép sát người cô, Ôn Giản lâm vào thế bị động, đôi mắt tròn cảnh giác nhìn anh, hai tay xoắn xuýt đan chặt vào nhau.
Giang Thừa cúi đầu nhìn tay Ôn Giản rồi nhìn thẳng vào mắt cô, anh dừng lại, gọi: “Ôn Giản.
”
“Dạ?” Cô ngẩng đầu, đôi mắt mở to hơn.
Anh quay sang chỗ khác rồi lại nhìn cô.
“Sao em lại lạnh lùng thế?” Anh hỏi.
Ôn Giản: “…”
Cô nhìn anh: “Vậy… Vậy anh muốn thế nào?”
Giang Thừa nhìn cô chằm chằm: “Anh nhớ hồi trước có đuổi em cũng không đi.
”
Không hiểu sao hồi bé mặt cô rất dày, hồn nhiên vô tư, đôi mắt tròn xoe, buồn bã ỉu xìu nhìn anh.
Ôn Giản nhớ chuyện lúc nhỏ, cô bật cười: “Chắc là lúc đấy chân ngắn, không chạy được.
”
Giang Thừa cười theo, nghiêng đầu nhìn cô.
Ôn Giản thấy anh cứ nhìn mình, cô thấy không thoải mái lắm, chuyển đề tài: “Sao anh lại vào đây được.
”
Giang Thừa: “Anh có chìa khóa dự phòng.
”
Ôn Giản cười: “Em có thể nói với bên môi giới, bảo người ta lấy chìa khóa dự phòng không, nếu để người khác cầm em thấy không yên tâm lắm.
”
Giang Thừa: “Yên tâm, có mỗi một cái chìa khóa, cũng chỉ có anh cầm, không ai có nữa đâu.
”
“Anh nghĩ mẹ anh biết khách thuê nhà sống một mình, cũng