Edit: Hạnh
—
Giang Thừa nắm chặt tay cô, im lặng không nói.
Thang máy dừng lại ở tầng 14.
Gã đàn ông to béo thản nhiên bước ra ngoài, vừa đi vừa cầm điện thoại gọi cho ai đó, tay kia thì tìm chìa khóa.
Giang Thừa nắm tay Ôn Giản bước ra, đi ngược chiều với gã đàn ông kia, tiếng gã ta oang oang: “Chưa về à?”
“Khi nào về? Tôi quên chìa khóa nhà rồi.”
“Được, tôi đợi cô dưới lầu.”
Ông ta cúp máy, chạy xuống tầng theo lối cầu thang bộ.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vội vã vang lên.
Ôn Giản và Giang Thừa nhìn nhau, anh chỉ về hướng thang máy để cô đi thang máy xuống, còn anh đi cầu thang bộ, còn đưa điện thoại cho cô.
Ôn Giản vào thang máy, ấn tầng 1.
Lúc đi xuống, Ôn Giản gọi cho Uông Tư Vũ.
Lúc cuộc gọi được kết nối cũng là lúc cửa thang máy mở ra, Ôn Giản liếc mắt nhìn qua, thấy Uông Tư Vũ, cô vẫn cầm điện thoại bên tai.
Uông Tư Vũ ngạc nhiên nhìn cô.
Ôn Giản không nói chuyện, nhìn cầu thang bộ.
Uông Tư Vũ quay người lại nhìn theo ánh mắt cô, nghe tiếng bước chân từ từ lại gần.
Anh ta đẩy cửa ra, tay vẫn cầm điện thoại.
Gã đàn ông to béo vừa vặn đi xuống lầu, bình tĩnh liếc qua Uông Tư Vũ rồi nhìn sang chỗ khác, đi lướt qua người anh ta đi ra ngoài.
Gã ta tới gần thang máy, Ôn Giản quay đầu nghiêng người ấn nút mở cửa.
Ông ta không thấy cô, thản nhiên bước ra ngoài.
Giang Thừa cũng đi xuống, nhìn Uông Tư Vũ rồi thôi, lúc hai người đi ngang qua nhau, anh khẽ nói với anh ta: “Nếu không muốn rút dây động rừng thì đừng làm gì cả.”
Uông Tư Vũ bỗng chốc quay đầu nhìn anh.
Giang Thừa bước ra ngoài, gió thêm thổi qua làm vạt áo anh bay lên, góc nghiêng bình tĩnh lạnh nhạt.
Ôn Giản vội vàng đi tới chỗ Uông Tư Vũ, nói: “Đằng sau Trương Mâu còn có một người tên là Tào ca, anh xác nhận xem tên đàn ông kia có phải là gã ta không nhé.”
Cô nói rất nhỏ, nói xong thì đi qua anh ta.
Ngoài cửa ở đại sảnh, Giang Thừa đứng chờ cô, trong bóng đêm cách đó không xa, gã đàn ông kia đi qua bóng cây ra ngoài.
Thấy Ôn Giản tới gần, anh vươn tay về phía cô, ôm cô vào lòng, hai người đi theo ông ta.
Gã ta rất cảnh giác, đi được vài bước thì quay đầu lại.
Giang Thừa phản ứng nhanh, bước lên che người Ôn Giản lại, một tay che mắt cô, tay kia đặt bên hông Ôn Giản, cúi đầu hôn cô.
Ôn Giản ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Thừa cũng đang nhìn cô, ánh mắt trong sáng bình tĩnh.
Ôn Giản nghiêng người nhìn đằng sau anh, tên đàn ông to béo bước xuống bậc thềm, đi qua vườn hoa trong tiểu khu, cô túm áo Giang Thừa.
Giang Thừa buông cô ra, quay lại nhìn ông ta, đang định đi tới thì tiếng còi cảnh sát vang lên, ban đêm yên tĩnh lại càng thấy chói tai hơn, trên lầu, nhiều hộ mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới tầng, gã kia vô thức dừng lại nhìn qua.
Tiếng ồn ào truyền tới từ chỗ đại sảnh Giang Thừa và Ôn Giản vừa đi qua, một lát sau có nhiều người bước tới, đằng trước là mấy cảnh sát mặc quần áo bình thường vừa nãy đi cùng trong thang máy, bọn họ bắt một người đàn ông đi ra ô tô.
Tên đàn ông đó không ngừng giãy giụa, ánh đèn rọi lên người, gã đó không phải là Trương Mâu.
Ôn Giản nhìn Giang Thừa, ánh mắt anh kiên định, xuyên qua đám người, anh nhìn gã đàn ông to béo đứng sau bồn hoa, vừa nãy gã ta thở phào một hơi, đứng xem một lát rồi lẳng lặng rời đi.
Gã ta lên ô tô, Giang Thừa kéo Ôn Giản đuổi theo.
Trên đường, Ôn Giản gọi cho Uông Tư Vũ.
“Chuyện vừa nãy là thế nào vậy ạ? Không bắt Trương Mâu ư?”
“Sách lược tạm thời thôi, Trương Mâu bị khống chế rồi.
Tên to béo vừa nãy chính là Tào ca đứng sau Trương Mâu.”
Ôn Giản: “Thế bây giờ phải làm gì? Thả hay là bắt? Bọn em đang đi theo gã đó rồi.”
“Không có chứng cứ, đừng rút dây động rừng.” Uông Tư Vũ lại hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Ôn Giản nhìn xung quanh, báo địa chỉ cho anh ta, không cúp điện thoại.
Hơn nửa tiếng sau, Tào ca lái xe vào một tiểu khu ở phía nam, đỗ xe ở gara, động tác rất thành thạo, chắc là chỗ hay ở.
Giang Thừa lái xe theo, thấy Tào ca lên lầu, đèn trong nhà sáng lên, gã ta không xuống nữa.
Mười mấy phút sau Uông Tư Vũ cũng đi tới, nhìn Ôn Giản rồi lại nhìn Giang Thừa.
“Hai người nói chuyện đi.” Dứt lời, Giang Thừa bước lên xe, kéo cửa kính lên.
Anh ngồi trong xe, qua cửa kính, Ôn Giản nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt trấn an bình tĩnh.
Giang Thừa cong môi.
Không biết Ôn Giản và Uông Tư Vũ nói cái gì, một lát sau cô đi tới gõ cửa xe.
Giang Thừa hạ kính xuống.
Ôn Giản: “Tí nữa em còn có việc, chắc là về muộn, hay là anh cứ về trước đi?”
Giang Thừa nhìn Uông Tư Vũ đứng sau cô, gật đầu bảo: “Chú ý an toàn.”
Ôn Giản theo Uông Tư Vũ về đội, Uông Tư Vũ sắp xếp người theo dõi Tào ca.
Lúc về, Lưu Tiểu Vĩ và đám người Tiểu Ninh đang bị thẩm vấn điều tra.
Ôn Giản và Uông Tư Vũ đứng ở khu vực giám sát, không lộ diện trước mặt người khác.
Tiêu Ca không kiêu ngạo như lúc ở phòng bao nữa, Lưu Tiểu Vĩ cũng không nói năng ngọt xớt khéo léo như ngày thường, mới đầu còn giả vờ ngu ngơ lừa cảnh sát, phủ nhận không biết Tào ca là ai, sau đó không chịu nổi nữa, khai thật.
Tên của Tào ca là Tào Bảng, trước đây là chủ của tiệm ngâm chân, tuyển thêm một vài người, lấy danh nghĩa cửa tiệm để buôn lậu ma túy qua internet.
Lưu Tiểu Vĩ và Tiêu Ca phụ trách tìm thêm người mở rộng mạng lưới buôn bán ma túy, Trương Mưu và Ngô Văn Nhã phụ trách nhập ma túy về, Tào Bảng phụ trách liên lạc với bên nguồn cung cấp.
Để tránh cảnh sát nghi ngờ, Ngô Văn Nhã ngụy trang nhập ma túy qua việc buôn bán túi xách đắt tiền, nhờ bạn tốt là Mã Tiểu Văn – nhân viên ở cửa hàng Thiên Thượng mang túi về, thêm ít tiền công, cũng mua chuộc shipper Dương Thiên Long, gã ta sẽ gửi hàng đi nơi khác tránh bị kiểm tra.
Lúc Dương Thiên Long gửi đồ thì bị cảnh sát của Uông Tư Vũ sắp xếp bắt tại trận, thú nhận tội danh.
Mã Tiểu Văn không biết gì, ngây ngốc ngồi ở phòng thẩm vấn, không ngờ mình sẽ dính líu tới buôn lậu ma túy, cả người hoảng sợ, muốn gặp Ngô Văn Nhã, muốn cô ta khai hết ra, nói gì cũng không tin mình bị Ngô Văn Nhã lợi dụng.
Ôn Giản xem các tư liệu của Mã Tiểu Văn, cô ta xuất thân từ nông thôn, gia cảnh không tốt, thi cấp 3 xong bỏ học đi làm ở xưởng mấy năm, tích góp tiền rồi về quê mở cửa hàng, không ngờ lại gặp phải ‘bạn tốt’ như Ngô Văn Nhã.
Trong phòng thẩm vấn khác, Tiểu Ninh vẫn uể oải xa cách như trước, thành thật khai báo, có khi còn không đợi cảnh sát hỏi cô ta đã nói hết.
Cô ta nghiện nặng, trên người chi chít vết thương, từng cai nghiện, lúc nào lên cơn là rạch trên da một nhát muốn khống chế bản thân, nhưng không lần nào kiên trì được, có lúc còn suýt nữa chặt ngón tay mình ra, muốn cai nghiện nhưng lại không đủ quyết tâm.
Cô ta không nhiều tuổi lắm, cấp 3 phản nghịch, bị Tiêu Ca dụ dỗ, ngây thơ nghĩ hút tuốc phiện sẽ không nghiện, hút mấy lần rồi chuyển qua ma túy rồi thành ra thế này.
Trong quá trình thẩm vấn, cô ta lên cơn nghiện một lần, trước lúc mất lý trí, đột nhiên cô ta túm tay cảnh sát hỏi Ôn Giản có sao không, có bị gì không, có nghiêm trọng hay không.
Thấy cô ta quan tâm mình, Ôn Giản ngạc nhiên.
Tiểu Ninh đối xử với cô lúc lạnh nhạt lúc nhiệt tình, chắc là lúc nhìn Ôn Giản lại nhớ dáng vẻ đơn thuần của mình ngày xưa, mắng mỏ chế giễu cô cũng chỉ vì ghét chính bản thân mình.
Cảnh sát chỉ bảo: “Đang ở trong phòng cấp cứu.” Không nói về việc cô đột nhiên chạy mất.
Ôn Giản nhìn Tiểu Ninh, lòng dạ rối bời, đột nhiên nhớ tới Lưu Văn Tinh con của cô chủ nhiệm cũ, cậu ta vẫn ở trong trại cai nghiện.
Lưu Tiểu Vĩ và Tiêu Ca vẫn đang bị thẩm vấn, đang nói mình lôi kéo những người vô tội hút chích thế nào nhưng không nói lấy ma túy từ đâu ra.
Trương Mâu và Ngô Tiểu Văn cũng không nói, chỉ bảo hai người họ chỉ phụ trách nhập hàng và giao hàng, những chuyện khác đều do Tào Bảng làm, Trương Mâu và Ngô Văn Nhã không biết gì.
Để tránh rút dây động rừng, cảnh sát vẫn giam giữ mấy người.
Tào Bảng chạy trốn, để gã ta không nghi ngờ, buông lỏng cảnh giác, thế nên vừa nãy bắt người chỉ để gã ta xem, muốn nói cho gã ta biết, cảnh sát lên lầu 15 là để bắt tội phạm khác, không liên quan gì tới Trương Mâu và Ngô Văn Nhã.
Bước ra ngoài phòng giám sát, Uông Tư Vũ đột nhiên hỏi: “Cậu ta là ai?”
Câu hỏi không đầu không đuôi làm Ôn Giản sửng sốt: “Ai?”
“Giang Thừa.” Uông Tư Vũ đứng im nhìn cô, “Cậu ta là ai?”
Ánh mắt nghiêm túc làm Ôn Giản vô thức nhìn