Edit: Hạnh
—
Ôn Giản đang bận nên không rep tin nhắn của Giang Thừa, cô đọc tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu thì thấy Lê Chỉ Tường nhìn mình.
“Giang Thừa?” Đột nhiên ông hỏi.
Ôn Giản chần chừ, gật đầu: “Chú biết anh ấy ạ?”
Đột nhiên cô nhớ có người gọi điện cho cảnh sát ở trong điện thoại, Lê Chỉ Tường nhìn Uông Tư Vũ: “Tiểu Uông có nhắc qua với chú.
”
Ông lại hỏi: “Đã điều tra Giang Thừa làm gì chưa?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không điều tra ạ, trước mắt chỉ là giám đốc thôi ạ, đang làm ở Hà Kiến.
”
Lê Chỉ Tường nhìn cô: “Vào làm từ khi nào?”
Ôn Giản: “Qua Tết ạ, vẫn chưa lâu lắm.
”
Lê Chỉ Tường khựng tay lại, nhíu mày nhìn cô.
Tim Ôn Giản hẫng một nhịp: “Sao thế ạ?”
Ông lắc đầu: “Không sao.
”
Ông đọc tài liệu, nói: “Trông có vẻ rất giỏi.
”
Nói rồi ông lại nhìn Uông Tư Vũ: “Tình hình bên cháu thế nào rồi?”
————
Trong phòng bệnh, cả đám nói tới thời học sinh, từ chuyện học hành điểm số tới ai thích ai, rồi lại lấy ví dụ như Ôn Giản, vừa ngoan ngoãn hiền lành dễ gần lại đáng yêu xinh xắn được nhiều bạn chú ý, nhất là nhỏ tuổi lại còn học vượt, cô biến mất 10 năm nhưng bạn khác vẫn nhớ, hơn nữa Lâm Bằng Bằng bảo có khi cô không còn sống nữa làm các bạn càng tiếc nuối xót thương hơn, không khí cũng ảm đạm dần.
Trần Tâm Lan nhìn Giang Thừa.
Anh vẫn bình tĩnh nghe các bạn nói chuyện, không xen vào, thấy cô giáo nhìn mình, anh cũng mỉm cười nhàn nhạt trấn an bà.
Nụ cười này lại càng làm bà xót xa hơn, bà nhớ năm đó thi đại học, Lâm Giản Giản không tới, Giang Thừa mặc kệ tất cả lao ra khỏi phòng thi.
Nhìn ánh mắt của bà, Giang thừa biết Trần Tâm Lan tiếc nuối, kí ức xa xôi dần dần rõ ràng, sáng hôm đó anh không thấy cô đi thi, bây giờ nhớ lại bỗng nhiên thấy cả người lạnh toát, rất muốn gặp cô, cực kì muốn gặp cô.
Thế nên anh uyển chuyển từ chối đi ăn cơm cùng các bạn.
Hà Thiệu bất mãn bảo: “Anh có làm gì đâu, không bận với cả anh cũng không