Edit: Hạnh
—
Giang Thừa nhìn ánh mắt bồn chồn của Ôn Giản.
“Không sao ạ.
” Anh bình tĩnh hỏi bà:“Có chuyện gì thế mẹ?”
Khâu Mộng Kỳ tức giận: “Không có chuyện gì thì không thể gọi cho con à?”
Giang Thừa giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Hơn 11 giờ rồi, mẹ gọi con giờ này là bình thường à?”
Khâu Mộng Kỳ: “Với cẩu độc thân như con thì 11, 12 giờ cũng như 7, 8 giờ thôi.
”
Giang Thừa khẽ ho một tiếng, không trả lời.
Khâu Mộng Kỳ không mắng anh nữa, nói thẳng: “Ông nội con nằm viện, rảnh thì tới thăm ông đi.
”
Bà nói phòng bệnh cho anh rồi cúp máy.
Ôn Giản thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh, quên cả xấu hổ, lo lắng hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.
” Giang Thừa xoay người ngồi dậy, “Nhà anh có chuyện thôi, anh về một chuyến, em nghỉ ngơi sớm đi.
”
Tối khuya anh mới đến bệnh viện, cả nhà đều ở đây, ông nội vẫn ổn, không có vấn đề gì lớn, máu không lên não nên mới mệt mỏi buồn nôn, được đưa vào phòng cấp cứu, được tiêm rồi truyền dịch, lúc Giang Thừa đến, ông đỡ hơn nhiều nhưng vẫn còn yếu, nhìn thấy anh, sắc mặt ông vẫn không vui, ngó lơ anh.
Giang Thừa ngồi xuống mép giường, cầm tay ông, bảo: “Ông nội, ông khỏe hơn tí nào chưa?”
Ông nội hậm hực hừ một tiếng: “Chưa chết được.
”
Giọng ông không nghiêm nghị như ngày thường nữa, dù gì cũng gần 90 tuổi rồi, nhìn qua cũng thấy ông đã già đi nhiều.
Khâu Mộng Kỳ: “Cao huyết áp, tắc mạch máu não gì gì đó, đều là bệnh cũ cả, mấy hôm trước vừa nhập viện xong…”
Mẹ Giang còn chưa nói xong thì bị ông nội ngắt lời: “Ba đã bảo không phải là chuyện to tát gì thì đừng làm quá lên, già rồi ai mà không có bệnh chứ.
”
Ông nhìn Giang Thừa, nói: “Tới tuổi này rồi, sống thêm ngày nào thì hay ngày đó, cũng chẳng biết đến hôm nào thì xuống gặp tổ tiên…”
“Ông nói vớ vẩn gì thế.
” Giang Thừa nhíu mày, “Ông nội phải sống lâu trăm tuổi, ông đừng nói mấy lời không may.
”
Ông nội không vui: “Không may cái gì? Ông gắng sống tới giờ này là vì muốn thấy cháu kết hôn sinh con, muốn bế chắt nội, kết quả thì sao, hết năm này qua năm khác, cháu định để ông chết cũng không nhắm mắt đúng không?”
Ôi trời, lại là chuyện cưới xin.
Giang Thừa khẽ ho một tiếng, không đáp.
Mắng anh xong, ông nội chẳng còn tí sức nào, thở dài, bắt đầu kể cháu nhà ai sắp kết hôn, chắt của ông bạn nào đó sắp được 2 tháng tuổi, vẻ mặt ảm đạm.
Giang Thừa đắp chăn cho ông: “Ông cứ dưỡng bệnh đi, đừng sốt ruột quá, một thời gian nữa cháu dẫn chắt nội về cho ông.
”
Ông nội nhìn anh: “Yêu đương rồi à?”
Giang Thừa: “Không ạ.
”
Thấy Giang Thừa trả lời cho có, ông nội lườm anh một cái, nhưng mà sức khỏe không tốt, không gắng sức được nhiều, một lát sau thì thiếp đi.
Giang Thừa trông ông cả đêm, sáng thứ hai đi kiểm tra với ông, anh xin nghỉ nửa ngày, chiều mới tới ông ty, không ngờ tới nơi thì nghe tin đồn, nhân viên phòng tài vụ bị anh sa thải được con trai chủ tịch mời về làm, Hà Thiệu còn đích thân dẫn cô làm thủ tục, nhân viên trong công ty đoán già đoán non quan hệ giữa Ôn Giản và Hà Thiệu.
Lúc ấy Giang Thừa đang ở phòng pha cafe, chuyện linh tinh buôn bán của cả công ty đều truyền ra từ phòng đó cả.
Anh về văn phòng thì thấy Hà Thiệu đã đến được một lúc, anh ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nằm ườn trên ghế sô pha, rung chân chơi game.
Giang Thừa ném tài liệu xuống, dựa người vào bàn, quay lại nhìn Hà Thiệu: “Lâm Giản Giản về đây làm à?”
Hà Thiệu đang mải chơi game, không ngẩng đầu lên, đáp: “Ừ.
”
Giang Thừa: “Cô ấy nhờ cậu?”
“Sao Lâm Giản Giản chủ động tìm em được chứ.
Em thấy cậu ấy sa sút lắm, rõ ràng là cô gái giỏi giang tiền đồ rộng mở lại bị gia đình ảnh hưởng, không tìm được việc, dù gì cũng là bạn học cũ mà, giúp cậu ấy một chút.
” Hà Thiệu ngẩng đầu nhìn anh, nói.
Giang Thừa nhớ lại mấy bài đăng bi thương của cô trên Wechat, anh còn tưởng cô nhắm vào anh, không ngờ…
Giang Thừa lắc đầu, bật cười.
Hà Thiệu vừa vặn ngẩng đầu lên, nhớ lần nào gặp Ôn Giản anh cũng tỏ vẻ xa cách lạnh nhạt, năm đó anh còn bỏ thi, bàn tay chơi game khựng lại, giống như bắt được cái gì nhưng lại để nó vụt qua mất, anh ta nhíu mày, chưa ngẫm nghĩ xong thì thấy Giang Thừa hờ hững nhìn mình: “Nhậm chức rồi à?”
Hà Thiệu gật đầu: “Ừ.
Cậu ấy cũng rảnh mà, sáng sớm đến làm thủ tục rồi đi làm lại.
”
Giang Thừa cười như không cười: “Có tiền