Edit: Hạnh
—
Khi Khâu Mộng Kỳ xuống xe, Ôn Giản vòng qua đoạn đường khác, bà vội vàng đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.
Xung quanh có 3 tòa nhà, 3 thang máy, Khâu Mộng Kỳ không biết Ôn Giản đi thang máy nào, hoặc là cô men theo đường nhỏ tới mấy căn biệt thự đơn lập.
Bà thử đi tìm nhưng vẫn không thấy, không tìm ra manh mối nào từ thang máy, nghĩ mình gặp ảo giác.
Ba Giang đi theo vợ, thấy bà đang đăm chiêu, ông vỗ vai mẹ Giang, nói: “Em tìm gì thế?”
Khâu Mộng Kỳ khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn ông: “Em thấy cô gái vừa nãy rất giống cô bé từng trốn trong phòng Giang Thừa, muốn xem có phải thật hay không?”
Ba Giang cau mày, nhìn khu đất trống chẳng có ai.
“Có phải em nhìn nhầm rồi không?” Ông lo lắng hỏi.
Khâu Mộng Kỳ lắc đầu, bà không chắc, hy vọng là Ôn Giản nhưng lại lo người đó là cô, bà rất mâu thuẫn.
“Chắc là không phải trùng hợp vậy đâu, em đừng lo.
” Ba Giang an ủi.
Khâu Mộng Kỳ gật đầu, vẫn hơi lo: “Anh nghĩ có nên nói với Giang Thừa không?”
Ba Giang mắng: “Nói gì chứ, mấy năm nay Giang Thừa vì con bé đó biến thành thế này, nếu là nó thật thì sao, năm đó nhà con bé gặp chuyện không may, ba lại là tội phạm buôn bán ma túy bị truy nã, không biết còn chọc phải người nào nữa không, nhỡ đâu lại gây ra tai họa gì thì sao?”
Khâu Mộng Kỳ không dám lên tiếng, năm đó Lâm Cảnh Dư bị truy nã, sau đó bất ngờ lại có tin đã tử vong, người khác không biết Lâm Cảnh Dư thế nào nhưng bà biết, cũng từng băn khoăn về an toàn và thể diện của gia đình.
Ba Giang Thừa lẳng lặng nhìn bà, giọng nói dịu đi, vỗ vai vợ mình, nói: “Chắc chỉ là nhìn nhầm thôi, không cần nói với Giang Thừa đâu, vất vả lắm mọi chuyện mới ổn định lại, nhắc lại thì sợ nó suy nghĩ lung tung.
”
“Không phải cô gái lần trước ba bảo rất tốt ư? Bây giờ phải để hai đứa nó nhanh chóng tới với nhau đi, đỡ mai này lại có chuyện phức tạp nghiêm trọng.
”
Khâu Mộng Kỳ gật đầu, không nói nữa nữa, chỉ thở dài một hơi.
“Về thôi.
” Bà nói: “Chắc là em nhìn nhầm, nếu là Lâm Giản Giản thật thì Giang Thừa cũng biết, mà nó lại không nói gì với vợ chồng mình, chắc là em nghĩ nhiều thôi.
”
Hai người vừa nói vừa đi tới chỗ đỗ ô tô, lên xe rồi về nhà.
Trong màn đêm có thể nghe thấy tiếng xe lăn bánh.
Vừa nãy Ôn Giản phát hiện có người đi theo mình, không ngờ lại là ba mẹ Giang Thừa.
Ôn Giảm trầm mặc nhìn chiếc xe hồi lâu, thờ dài rồi về nhà.
Căn phòng trống trải lạnh lẽo, gió thổi qua, Ôn Giản rùng mình, thay dép lê, không bật đèn, ngồi trên sô pha, sờ đồng hồ trên cổ tay, đột nhiên nhớ chiếc vòng ba tặng cô hồi bé.
Lâu rồi cô không nhớ tới ông, có lẽ vì vừa nãy ba Giang Thừa nhắc tới ba cô, trong đêm tối vắng vẻ, kí ức ùa về, trên người cô chẳng có món đồ nào liên quan tới ba cả, không có ảnh, cũng chẳng có kỷ vật nào.
Ông không tặng cô nhiều món quà, cô coi chiếc vòng tay và chú chó Pudding như bảo bối, cô tặng vòng tay cho người khác, Pudding vì cứu cô nên mới chết, những món đồ liên quan tới ba Lâm càng ngày càng ít, vậy mà tiếng xấu của ông vẫn như năm nào.
Điện thoại có tiếng chuông thông báo, màn hình sáng lên, nổi bật trong bóng tối.
Ôn Giản cầm điện thoại lên, là thông báo kết bạn trên Wechat, người gửi là Hạ Chi Viễn.
Ôn Giản nhìn chằm chằm mấy chữ kia một hồi lâu, không ấn chấp nhận cũng không từ chối, lẳng lặng nhìn điện thoại một lát, cô gọi cho mẹ.
“Giản Giản?” Ở đầu dây bên kia, mẹ Ôn bất ngờ, vì lo lắng cho an toàn của bà nên cô không gọi điện hay nhắn tin cho Ôn Tư Bình, đều là chờ bà chủ động gọi cho mình.
Không hiểu sao Ôn Giản lại muốn khóc, dù cô cố kiềm chế nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào.
“Con sao thế?” Ôn Tư Bình lo lắng hỏi.
“Dạ không sao ạ, chỉ là bỗng nhiên con nhớ mẹ thôi.
” Ôn Giản khẽ đáp, vùi đầu vào đầu gối: “Dạo này mẹ thế nào?”
Ôn Tư Bình: “Cái gì cũng tốt cả, mẹ với cô Trần hẹn nhau đi Tây Bắc, hai ngày nữa xuất phát.
”
Ôn Giản mỉm cười: “Mẹ và cô Trần đi chơi vui vẻ nha.
”
Ôn Tư Bình: “Con thì sao, gần đây thế nào?”
Ôn Giản: “Con cũng tốt ạ, công việc rất thuận lợi.
”
Ôn Tư Bình: “Một mình con phải chú ý an toàn đấy nhé, có việc gì thì thương lượng với Uông Tư Vũ và bác Lê nhé.
”
Ôn Giản: “Vâng.
”
Cô nghe lời mẹ dặn dò, cảm xúc buồn bực cũng xuôi đi nhiều, lúc sắp cúp máy, đột nhiên cô nói: “Mẹ ơi.
”
Ôn Tư Bình khựng tay lại: “Sao thế con?”
Ôn Giản muốn nói tới ba cô, lời tới miệng thì lại nuốt xuống, sợ mẹ sẽ buồn.
“Không sao ạ.
” Cô nhỏ nhẹ nói: “Mẹ đi chơi nhớ chú ý an toàn nhé.
”
“Ừ mẹ biết rồi, con đó, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy nhé.
”
Cúp máy, Ôn Giản nhìn giao diện cuộc gọi trở về trang màn hình chính, ngón tay khẽ gõ lên thành điện thoại, đột nhiên tiếng mở cửa vang lên.
Ôn Giản vô thức quay đầu lại, cánh cửa mở ra, đèn ngoài hành lang hắt vào, dáng người cao ráo của Giang Thừa đứng ngay ở ngoài, tay anh vẫn để trên tay nắm cửa, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn vào trong.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Ôn Giản giật mình, luống cuống lau nước mắt.
Giang Thừa nhìn cô một lúc lâu, đẩy cửa ra rồi đóng lại, anh bước vào nhà.
“Về nhà mà sao không bật đèn?” Anh hỏi, “Tin nhắn cũng không trả lời, điện thoại cũng không gọi được.
”
Ôn Giản: “Em mới gọi cho mẹ, đèn bên ngoài hắt vào rất sáng nên em không bật đèn trong nhà.
”
Giang Thừa không nói nữa, cũng không bật đèn lên, đi về phía cô, đứng lại trước sô pha, cúi đầu ngồi xổm trước mặt Ôn Giản, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, im lặng một lát, đột nhiên anh hỏi: “Sao em lại khóc?”
Anh nói rất nhẹ nhàng, trầm thấp, giọng nói khàn khàn, nước mắt Ôn Giản trào ra, không hiểu sao cô lại muốn khóc, lại thấy mình rất chật vật, cố để nước mắt không rơi xuống.
“Không có.
” Cô khẽ đáp: “Em gọi cho mẹ, đột nhiên nhớ nhà thôi.
”
Cô hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Thừa: “Anh thấy nhà em không bật đèn, không gọi cho em được nên mới tới.
”
Anh giơ tay lên, lau nước mắt cho cô.
Ôn Giản ngồi im không nhúc nhích.
Lau xong, anh hỏi: “Có chuyện gì à?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Em không sao đâu, em nhớ ba thôi.
”
Giang Thừa dừng tay lại, nhìn Ôn Giản, nhỏ giọng hỏi: “Sao em lại nhớ chú ấy?”
“Chắc là… vì mới nói chuyện với mẹ xong.
” Cô đáp.
Giang Thừa không trả lời, bàn tay nhẹ nhàng trượt xuống: “Công việc áp lực quá, em ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung.
”
Anh đứng dậy, muốn đi bật đèn thì Ôn Giản kéo tay anh lại.
Giang Thừa kinh ngạc, quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt cô ngấn lệ, vừa bất lực lại quẫn bách, không muốn buông anh ra, ôm Giang Thừa, dán mặt vào lưng anh.
Anh nghiêng đầu: “Em sao thế?”
Ôn Giản lắc đầu, không nói gì, cảm giác ẩm ướt mang theo nhiệt độ ấm nóng xuyên qua áo sơ mi mỏng manh, chạm vào từng tấc da trên người anh.
Giang Thừa xoay người ôm chầm lấy cô.
Đêm nay Giang Thừa ở nhà Ôn Giản.
Cảm xúc của Ôn Giản không ổn định, nói rất nhiều chuyện về ba cô.
Cô nói từ xưa tới giờ ông bà nội vẫn không thích ba, bạn bè và người thân chỉ muốn tránh xa ông càng xa càng tốt, chê ông làm bọn họ mất mặt, bọn họ mắng chửi ba cô, cô biết hết nhưng lại không làm gì được.
Cô kể chuyện 10 năm trước cho anh nghe, Lê Chỉ Tường dẫn cô tới nhận thi thể của Lâm Cảnh Dư, cô nói đây không phải là ba mình, không phải vì cô biết chắc chắn đấy không phải là Lâm Cảnh Dư mà là cô không tin ba đã mất.
Cô không biết báo cáo giám định ADN Lê Chỉ Tường đưa cho mình là thật hay chỉ để trấn an cô.
Năm đó Ôn Tư Bình bị thương nặng, hôn mê đứng giữa ranh giới sống chết, Ôn Giản năm 16 tuổi đối mặt với thi thể kia, bản giám định ADN đó là lý do duy nhất để cô chống đỡ kiên cường hơn, cô không biết có phải vì muốn trấn an cô bọn họ mới làm ra bản báo cáo giả, để cho cô thêm một tia hy vọng hay không.
Nếu như báo cáo đó là thật, nếu như ba còn sống, tại sao 10 năm nay lại không có tin tức gì của ông.
Thật ra từ rất lâu cô đã tiếp nhận được chuyện ông không còn nữa, nhưng sợ nếu như khôi phục thân phận, những cống hiến mà ông đã làm sẽ hoàn toàn gạt đi tia hy vọng ba cô còn sống.
Chưa biết rõ ông sống hay chết thật thì thân phận tội phạm truy nã của Lâm Cảnh Dư vẫn còn đó, mặc kệ người