Dịch: BYY – Beta: Choco, Miko, Hạnh
—
Giang Thừa nhớ mang máng chỗ tóc cô đang cầm từng có một vết sẹo nho nhỏ.
Buổi tối hôm Ôn Giản xuất hiện ở trong tủ quần áo của cậu, cô không đợi được mẹ mình, Giang Thừa muốn trải giường, cô sợ bị cậu đuổi ra ngoài nên cứ lẽo đẽo theo phía sau cậu suốt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm như mèo tinh dõi theo từng hành động, mong ngóng chiếc chăn bông mềm mại của cậu.
Ôn Giản thấy cậu nhìn cô, thỏ thẻ bảo: “Anh ơi, em cũng buồn ngủ quá.”
Ánh mắt cô khát khao lại rụt rè, khóe miệng cụp xuống vì tủi thân, dáng vẻ cực kì đáng thương.
Giang Thừa không thích có người chạm vào giường cậu, đặc biệt là một đứa con nít mới lớn bằng ngần này, còn vừa ngủ vừa chảy nước dãi.
Vì thế sau một hồi lâu suy nghĩ, cậu đã làm một cái ổ ở trên sàn ngay phía trước giường cho cô rồi bảo cô nằm ở đó, còn cậu thì ngủ trên giường.
Có lẽ là Ôn Giản chưa từng ngủ một mình ở trên sàn nhà nên sợ đến mức không ngủ được mới khe khẽ gọi cậu.
Giang Thừa rất buồn ngủ, cậu vừa dính vào giường đã muốn ngủ luôn nên không thể nào để ý đến cô.
Khi đang thiêm thiếp, bỗng nghe cậu thấy âm thanh sột soạt đứng dậy, sau đó là tiếng bước chân vội vã nhè nhẹ, cánh tay duỗi ra bên ngoài bị một đôi tay nhỏ hoảng sợ đè lên.
Bởi vì Ôn Giản chỉ đè lên một khoảng da nhỏ làm Giang Thừa đau đến mức rút tay về theo quán tính, nào ngờ không khống chế được lực khiến cô bé bị đẩy ngã xuống, đập vào góc bàn.
Đến tận bây giờ, Giang Thừa vẫn nhớ rõ ánh mắt ngây ngốc, thất thần và vết máu từ từ chảy xuống chiếc cổ trắng ngần của cô lúc cậu bật đèn.
Lúc đó, cậu bối rối đi lấy thuốc và mang kéo may vá vào, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: phải giúp cô cầm máu.
May mà ở độ tuổi chưa phân được nặng nhẹ kia, Giang Thừa không đến mức thật sự khâu cho cô mà chỉ học theo cách của thím nhỏ rồi sát trùng và cầm máu, nhưng cậu vẫn cắt tóc.
Vốn dĩ tóc Ôn Giản vừa dài vừa mềm mại, rất xinh đẹp, nhưng lại bị xởm một miếng to bằng nắm tay, hơn nữa còn bị cắt ngắn đến mức sợi nào cũng chĩa thẳng lên trời.
Khoảnh khắc Giang Thừa đặt kéo xuống, cô nhìn thấy mái tóc của mình qua chiếc gương.
Ôn Giản vốn dĩ đã nhắm chặt mắt chờ cái chết đến, nhưng vành mắt cô lại đỏ hoe, nước mắt trực trào, muốn khóc lại không dám khóc, chỉ có thể hít mũi, cái miệng nhỏ trề xuống, lo lắng không yên hỏi cậu, tóc cô còn có thể dài ra không.
Ở cái tuổi đó, Giang Thừa thật sự vẫn chưa biết gì, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nghĩ phải nói cho người lớn.
Cậu tự xử lý viết thương cho Ôn Giản, cũng may cô bị thương không nặng, máu cũng đã ngừng, đầu…
Giang Thừa không nhìn nữa, cậu nghĩ có lẽ đầu cô không hỏng, còn học được vượt cấp, lại còn hay chặn họng cậu, nói không chừng là bị đập thông hai mạch Nhâm Đốc rồi.
Buổi chiều tan học, Ôn Giản vẫn về trước như ngày thường.
Giang Thừa đi ra sau cô.
Hai người vẫn không nói gì với nhau.
Lần này Ôn Giản cũng đạp xe nhưng có vẻ như kỹ năng lái xe của cô không được tốt lắm, không những chậm mà còn xiêu vẹo, Giang Thừa ở cách cô một đoạn cũng có thể cảm giác được sự căng thẳng của cô.
Cậu đạp xe tới, buông một tay trước khi đầu xe của Ôn Giản bị nghiêng rồi đón lấy tay lái của cô, giữ cho chiếc xe sắp ngã đứng thẳng trở lại.
“Không biết đạp xe thì cứ đi bộ hoặc đi xe buýt, nhỡ ngã gãy xương tay…” Cậu nhìn cô, “Cậu còn muốn thi đại học không hả?”
“Tôi biết đạp mà.” Ôn Giản quay đầu nhìn cậu, “Chỉ là lâu quá không đạp nên trong chốc lát không thuận tay mà thôi.”
“Vậy à?” Giang Thừa bỗng buông tay.
Xe đạp của Ôn Giản lại chạy theo hình chữ “S”, dọa cô sợ hú hồn, hai chân chạy về phía trước mấy bước theo chiếc xe rồi mới ngừng lại, trông có chút nhếch nhác.
Hai má Ôn Giản nóng bừng, quay đầu nhìn Giang Thừa đang đạp xe tới gần, thoáng tức giận: “Cậu cố ý.”
Giang Thừa bình tĩnh nhìn cô: “Không phải cậu nói cậu biết đi xe đạp sao?”
Ôn Giản: “…”
Cô lại leo lên xe, lần này không thấy khó khăn như ban nãy.
Giang Thừa đang định đạp xe đi thì nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đủng đỉnh theo sau họ, cậu nhớ loáng thoáng chiếc xe đó đã theo từ lúc ra khỏi cổng trường.
Trên xe có hai người đàn ông, nhưng vì ngược sáng nên không thể nhìn rõ mặt, lẫn vào trong đám đông, xe lái rất chậm, chính là cái kiểu vô cùng chậm.
Giang Thừa nhớ đến vụ án kia, cậu vô thức ngẩng đầu nhìn Ôn Giản đạp xe vững vàng cách đó không xa.
Sau vài giây lần lữa, cậu đuổi theo cô, lúc hai người sóng vai với nhau, cậu duỗi một tay ra giữ lấy tay lái của Ôn Giản.
Cô khó hiểu quay sang nhìn cậu.
“Rẽ trái.” Giang Thừa đột nhiên nói, không đợi Ôn Giản kịp phản ứng, cậu đã điều khiển tay lái của cô cùng rẽ trái.
Giang Thừa xoay người lại, thấy chiếc ô tô màu đen kia cũng rẽ trái theo họ.
Sau đó lại rẽ phải, rẽ trái, rẽ trái tiếp…
Chiếc xe kia cũng đủng đỉnh rẽ phải, rẽ trái, rẽ trái đằng sau…
Cuối cùng Ôn Giản cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Cô thấp thỏm hỏi cậu: “Sao thế?”
Giang Thừa vẫn bình tĩnh, đáp: “Trong nhà cậu có ai đón cậu tan học à?”
Ôn Giản lắc đầu: “Không có.”
Cô muốn quay đầu lại thì bỗng nhiên cậu duỗi tay ra, bàn tay đặt ở trên đầu cô, đẩy đầu cô nhìn thẳng đằng trước.
“Đừng quay đầu lại.” Giang Thừa nói.
Ôn Giản có chút hoảng sợ, không dám ngoái đầu lại.
Giang Thừa liếc nhìn xung quanh, cách đó không xa có trung tâm thương mại rất náo nhiệt.
Cậu trực tiếp dẫn cô vào trong, đi đến một tiệm đồ ngọt đông khách, sau đó quay lại hỏi cô: “Cậu ăn cái gì?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu, cô hơi căng thẳng, thỉnh thoảng lại muốn quay đầu nhìn đường lớn bên ngoài.
Cậu dứt khoát đặt tay lên trên vai Ôn Giản, đẩy cô