Edit: Hạnh
Ôn Giản gật đầu.
Ôn Giản không muốn động tới cô gái kia, bây giờ cũng chẳng làm được gì cả.
Nếu như dù chỉ là trùng hợp, vừa gặp cô, lát sau bị tống vào đồn công an, nếu có người khác điều tra thì nhất định sẽ nghi ngờ cô.
Cô bảo Uông Tư Vũ âm thầm điều tra cô gái kia, hôm sau vẫn đi làm như ngày thường.
Không biết ai chứng kiến vụ cướp tối qua, Ôn Giản vừa tới văn phòng thì thấy mọi người túm năm tụm ba lại, xì xào bàn tán.
Ôn Giản đến gần, Hà Kỳ kéo cô lại, sắc mặt nghiêm trọng bảo: “Thấy bảo tối qua có vụ cướp chỗ ngã tư, lúc đấy tầm 8 giờ gì đó, đáng sợ quá.
”
Ôn Giản nhìn cô nàng: “Cô nghe ai nói thế?”
Hà Kỳ: “Nhân viên công ty bên cạnh tan làm, đúng lúc thấy.
”
Ôn Giản gật đầu “À” một tiếng, đặt túi xuống, Hà Kỳ giữ chặt tay cô: “Này, cô không tò mò sau đó thế nào à?”
Ôn Giản hùa theo: “Thế nào?”
Hà Kỳ: “Nghe nói người đó định báo cảnh sát, đúng lúc đó có anh chàng nào đó đi ngang qua cứu, thấy bảo anh ta đi xe BMW màu trắng, đẹp trai lắm…”
“Tôi thấy chiếc xe đó rồi, có người gửi trong nhóm chat, chiếc xe đó sang trọng lắm.
” Hoàng Tử Thần tiếp lời.
Hà Kỳ nói: “Đâu đâu?”
Hoàng Tử Thần xoay người lấy điện thoại trên bàn, người bên cạnh nghe thế, vây quanh anh ta.
Giám đốc phòng tài vụ đi tới, lấy mọi người xúm xụm nói chuyện, cau mày quát: “Làm cái gì đấy, trong giờ làm việc mà không làm đi, buôn chuyện cái gì?”
Đám nhân viên tản ra như ong vỡ tổ, vội vàng về chỗ ngồi.
Tạ tổng nhìn Điền Giai Mạn ngồi đối diện Ôn Giản: “Giấy tờ hôm qua tôi bảo cô làm đã sắp xếp lại xong chưa, mang vào đây cho tôi.
”
Điền Giai Mạn đứng dậy: “Hôm qua tôi bận quá chưa kịp làm, nhờ Ôn Giản giúp một tay.
”
Cô ta vừa nói vừa nhìn Ôn Giản.
“Tôi làm xong rồi.
” Cô nói, cầm chìa khóa xong túi ra, khom lưng mở ngăn kéo, cô khựng người lại, không thấy sổ sách giấy tờ đâu hết.
Điền Giai Mạn nhìn cô chằm chằm, nhíu mày bảo: “Sao thế?”
Ôn Giản im lặng đẩy ngăn kéo lại, khung cảnh hôm qua không ngừng hiện lại trong đầu cô, cô nhớ mình đã bỏ giấy tờ vào trong, cẩn thận khóa lại rồi mới về, cô vẫn mang chìa khóa theo người mà.
“Sao thế Ôn Giản?” Tạ tổng cau mày nhìn cô.
Ôn Giản ngẩng đầu nhìn anh ta, nghĩ ngợi rồi bảo: “Giờ tôi mới nhớ có một phần vẫn chưa làm xong, lát nữa tôi đưa cho ngài được không ạ?”
Điền Giai Mạn: “Hôm qua tôi đã bảo hôm nay phải làm xong rồi còn gì?”
Hà Kỳ hậm hực bảo: “Lúc tan làm cô mới giao việc cho Ôn Giản, đều là giấy tờ liên quan tới kế toán không được tự ý mang về nhà làm, đây là việc sếp giao cho cô mà, sao cô không làm mà bảo Ôn Giản làm hộ?”
Điền Giai Mạn lạnh lùng nhìn cô nàng: “Nếu không phải vì năng lực của cô ta không đủ, bận bịu làm từ sáng tới tối mới xong việc thì sao tới cuối giờ tôi mới đưa cho cô ta?”
Hà Kỳ cười lạnh: “Hiệu suất làm việc của cô ấy thấp hay là do chị cố tình gây khó dễ thì trong lòng chị tự biết…”
Cô nàng chưa nói xong, có người tinh mắt nhìn thấy Giang Thừa đang đến gần, nhắc nhở một câu: “Tổng giám đốc đến rồi.
”
Mọi người quay đầu lại.
Giang Thừa vừa vặn đi tới cửa, liếc mắt nhìn qua một lượt: “Có chuyện gì thế?”
Điền Giai Mạn nhớ lần trước Ôn Giản làm báo cáo sai nên bị Giang Thừa đuổi việc, trả lời ngay: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là giấy tờ Tạ tổng bảo tôi giao cho Ôn Giản chỉnh lại, tôi bảo cô ta sáng nay phải xong rồi nộp cho sếp nhưng giờ Ôn Giản vẫn chưa làm xong, không đưa giấy tờ ra, chúng tôi đang bàn xem nên làm thế nào.
”
Ôn Giản mím môi: “Tôi chỉ bảo có một phần tôi chưa sửa xong, sao cô chắc chắn tôi không nộp lên được?”
Điền Giai Mạn nghẹn họng.
Ánh mắt Giang Thừa xuyên qua đám người, dừng lại trên mặt Ôn Giản rồi lại nhìn ngăn kéo ở bàn cô, ngăn kéo khép hờ.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
“Lại là cô à?” Giang Thừa lạnh nhạt hỏi.
Ôn Giản mím môi không đáp.
Giang Thừa: “Chưa làm xong hay là không thấy giấy tờ nữa?”
Ôn Giản do dự mở ngăn kéo ra: “Không thấy đâu nữa.
”
Nhân viên trong phòng nhìn cô, không thể làm mất giấy tờ sổ sách kế toán được.
Tạ tổng biến sắc: “Có phải cô để chỗ khác không, tìm đi.
”
Hoàng Tử Thần đi thẳng tới chỗ Ôn Giản: “Đúng vậy, cô có để chỗ khác không?”
“Không, tối qua tôi làm xong, cất vào ngăn kéo, khóa lại mới về, tôi vẫn cầm chìa khóa theo này, nhưng bên trong lại chẳng có gì hết.
” Ôn Giản tìm ở ngăn kéo khác và cả trên mặt bàn cũng không có.
Điền Giai Mạn cũng giúp một tay,