Edit: Hạnh + Beta: Miko
—
Giang Thừa đưa Ôn Giản về nhà rồi đi tìm Chu Tịch Viễn.
“Tài liệu cậu đưa cho tôi, không có ảnh gia đình Điền Giai Mạn mấy năm gần đây.”
Giang Thừa mở cửa ra, đi thẳng vào trong phòng, nói với Chu Tịch Viễn.
Chu Tịch Viễn sửng sốt: “Không phải cô ta cắt đứt quan hệ với người nhà rồi ư, mười mấy năm không về nhà mà? Cậu muốn tìm ảnh làm gì?”
“Có thể sự thật khác với những gì chúng ta điều tra được.” Giang Thừa vào thư phòng của Chu Tịch Viễn: “Cậu tìm cách lấy ảnh của ba Điền Giai Mạn giúp tôi, tôi cần xác nhận một chuyện.”
Chu Tịch Viễn cũng vào theo: “Có thể sẽ tìm được ảnh chứng minh thư hồi trẻ, ảnh gần đây thì không có đâu.”
“Không sao.” Giang Thừa bật máy tính, ngồi sang một bên nhường chỗ cho Chu Tịch Viễn.
Chu Tịch Viễn ngồi xuống, vừa chờ máy tính bật vừa ngẩng đầu nhìn anh: “Sao tự dưng lại điều tra ba cô ta?”
Giang Thừa: “Tôi nghi ngờ, Điền Giai Mạn không cắt đứt quan hệ với ba cô ta.”
Lúc nói chuyện, anh nhìn laptop, laptop đã khởi động.
Giang Thừa gõ bàn nhắc nhở anh ta.
Chu Tịch Viễn nhìn máy tính: “Là sao?”
“Hôm nay tôi tới nhà Điền Giai Mạn thì gặp một người đàn ông khá giống cô ta.” Giang Thừa nhìn Chu Tịch Viễn gõ bàn phím, “Mấy năm nay ba Điền Giai Mạn đều ở quê à?”
“Không.” Chu Tịch Viễn không dừng tay, nhìn màn hình máy tính chằm chằm: “Ông ta làm công nhân ở nơi khác, nghe nói là ở công trường, một năm chỉ về nhà vài lần, nhà ở quê vẫn là ngôi nhà gạch ngói từ hai mấy năm trước, cho nên người trong thôn đều bảo ông ta đáng thương, hơn 60 tuổi còn phải đi kiếm tiền mưu sinh, con gái thì không ngó ngàng gì.”
“Công nhân?” Giang Thừa ngẫm nghĩ: “Nếu người trong thôn đều nói vậy thì chứng tỏ sức khỏe của ông ta rất tốt.”
Chu Tịch Viễn: “Chắc thế.”
Giang Thừa: “Cả năm ông ta không ở nhà, không ai nghi ngờ gì à?”
Chu Tịch Viễn: “Chẳng nghi ngờ gì cả, hơn một nửa người trong thôn đều mưu sinh bên ngoài, đến ngày lễ Tết mới về, hơn nữa gia đình ông ta nhà tan cửa nát, vợ kế giúp cô con gái chồng trước chăm con ở Nam Thành.
Nghe nói cô con gái thuê một căn nhà nhỏ ở cạnh nhà, thế nên mọi người đều nghĩ ông ta ở đó với vợ.”
“Người ta đều bảo con gái ông ta bất hiếu, ông ta không giải thích hay phản bác gì à?” Giang Thừa hỏi.
Nếu ba Điền Giai Mạn ở căn biệt thự lớn với cô ta thì đáng lẽ ông ta phải thấy tự hào về con gái mình mới đúng, không tính tới chuyện khoe khoang với hàng xóm, nhưng nếu thấy con gái mình bị người ta chửi bới thì ít nhiều cũng sẽ cãi lại, sao cứ để con mình mang danh bất hiếu mãi chứ?
“Chắc là không?” Chu Tịch Viễn ngẩng đầu: “Thôn đó rất to, có cái gì cũng đồn đại khắp thôn rồi, nhưng tôi hỏi nhiều người thì họ đều nói vậy.”
“Thế nên…” Giang Thừa lẩm bẩm: “Ông ta cố ý để người khác hiểu lầm ư? Vì sao chứ?”
Chu Tịch Viễn không nghe thấy Giang Thừa nói gì, dồn tất cả chú ý vào ảnh trên máy tính.
“Tìm thấy rồi.” Anh ta nói.
Giang Thừa nhìn máy tính, người đàn ông trong ảnh rất trẻ, trông khá béo nhưng nét mặt giống Điền Giai Mạn như đúc, chắc chắn là ba cô ta.
Chu Tịch Viễn ngoảnh lại nhìn Giang Thừa: “Là cùng một người à?”
Giang Thừa gật đầu: “Cùng một người.”
Anh nhìn gương mặt ông ta, rồi nhìn xuống cổ áo màu trắng, hình như là…
“Ông ta là bác sĩ à?” Giang Thừa nhìn Chu Tịch Viễn, hỏi.
Anh ta gật đầu: “Hồi trẻ là thầy lang trong thôn nhưng không phải học trường y, chỉ là học nghề từ thầy thuốc khác, tay nghề không thành thạo lắm, nghe nói chữa bệnh cho người khác nhưng chữa lợn lành thành lợn què, bồi thường khá nhiều tiền, sau đó mới đổi nghề đi làm công nhân.”
Anh ta nhìn Giang Thừa: “Sao thế?”
Giang Thừa lắc đầu không đáp, anh nhớ cầu thang xuống tầng hầm nhà Điền Giai Mạn có nhiều ống tiêm và cả tiếng vang sau tủ rượu.
Chu Tịch Viễn quơ tay: “Cậu nghĩ gì thế?”
Giang Thừa hoàn hồn, anh chỉ tay vào laptop: “Cậu điều tra xem ba Điền Giai Mạn đi làm từ năm bao nhiêu không về.
Dù là làm công ở nơi khác thì tần suất về nhà cũng phải thay đổi chứ.”
Chu Tịch Viễn gật đầu: “Điều tra thì cũng được thôi.
Nhưng cậu bảo tôi làm nhiều thế thì cũng phải nói cho tôi chuyện này là sao chứ? Sao tự dưng lại điều tra Điền Giai Mạn?”
“Bây giờ tôi cũng không rõ cụ thể chuyện này là sao.
Nhưng có thể Điền Giai Mạn là bước đột phá trong vụ này.” Giang Thừa trầm ngâm: “Cô ta là người của Chung Ngọc Minh, mập mờ không rõ với Hạ Chi Viễn, giống như bà chủ trong công ty của Hạ Kiến Ly, thậm chí còn liên quan tới cả Lâm Cảnh Dư, người phụ nữ này có rất nhiều bí mật.”
Chu Tịch Viễn cau mày: “Từ lý lịch chỉ thấy Điền Giai Mạn là nhân viên bình thường thôi, sao cậu lại để ý tới cô ta?”
Giang Thừa: “Cô ta và Lâm Giản Giản làm cùng một bộ phận, từ lúc Giản Giản mới làm ở đấy, Điền Giai Mạn đã nhắm vào cô ấy rồi, thế nên tôi mới để ý hơn.”
Chu Tịch Viễn cười: “Quả nhiên là vì cô ấy, cậu nói xem 10 năm này cậu không yêu ai có phải vì Lâm Giản Giản không?”
Giang Thừa lắc đầu cười, anh không đáp, vỗ vai Chu Tịch Viễn: “Vất vả cho cậu rồi.”
Chu Tịch Viễn nhìn anh, vui vẻ chúc phúc: “Chúc cậu sớm ngày tu thành chính quả.”
Giang Thừa chỉ mỉm cười, không nói gì.
Anh tạm biệt Chu Tịch Viễn rồi về nhà.
Đèn trong nhà vẫn sáng nhưng lại không có ai.
“Lâm Giản Giản?” Giang Thừa gọi, anh mở cửa phòng ngủ nhưng không thấy cô.
Giang Thừa lại mở cửa phòng ngủ phụ ra, cao giọng gọi: “Lâm Giản Giản?”
Trong phòng cũng không có ai.
Trái tim Giang Thừa hẫng một nhịp, giọng nói cũng run lên theo: “Lâm Giản Giản?”
Anh vội vàng mở cửa phòng vệ sinh, tay khác cầm điện thoại gọi cho Ôn Giản.
May mà tiếng tút tút vừa vang lên thì có