Edit: Hạnh + Beta: Miko
—
Ôn Giản muốn cướp quyền chủ động, nhưng vừa mới hành động thì bàn tay đặt sau cổ cô lại càng thêm sức, Giang Thừa vừa hôn vừa cắn môi cô, nắm quyền chủ động.
Cơ thể và sức lực của cô không thể so được với Giang Thừa, thậm chí anh còn chẳng tốn sức, môt tay ép cô dựa vào tường, anh hôn cô tới tấp.
Ôn Giản ngẩng đầu, gập tay muốn ôm đầu anh, muốn kéo anh lại gần mình.
Cô không biết mình muốn gì, chỉ làm theo khát vọng nguyên thủy nhất của bản thân, không muốn nghĩ, không muốn nhìn gì cả, chỉ muốn ôm Giang Thừa thật chặt, muốn tới gần anh, muốn khảm anh vào người mình.
Tới đêm khuya mọi thứ mới bình tĩnh lại, căn phòng hỗn loạn như trộm mới vào nhà.
Ôn Giản nằm trên giường nghỉ ngơi, cuộc ho.an ái vừa nãy làm cô suýt kiệt sức.
Giang Thừa nằm nghiêng bên cạnh Ôn Giản, một tay chống đầu, tay kia ôm cô vào lòng.
Chưa bao giờ hai người lại lặng im thân mật thế này.
“Giang Thừa…” Một lúc lâu sau Ôn Giản mới lấy lại được nhịp thở, giọng cô khàn khàn gọi tên anh.
“Ơi?” Giang Thừa khẽ đáp, anh nhìn cô.
Ôn Giản cựa người, để tay trên eo Giang Thừa, cô ôm anh, lẳng lặng dựa vào ngực anh.
Gian Thừa cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Ôn Giản lắc đầu, ôm anh chặt hơn.
“Gặp được anh thật tốt.” Cô nhỏ nhẹ nói.
Giang Thừa không đáp, chỉ ôm cô chặt hơn.
“Thật ra mười năm qua em muốn gọi cho anh rất nhiều lần, nhất là lúc đầu.” Cô nhào vào lòng anh: “Đêm hôm đó em bị thương nặng, mẹ em cũng thế, vì cứu em nên mẹ bị chém mấy nhát, bệnh viện ở Tùng Thành không chữa được, em và mẹ đi cả đêm tới bệnh viện tỉnh kế bên.
Lúc em tỉnh lại thì đã là mấy ngày sau, khi đó mẹ em vẫn trong tình trạng nguy kịch, phải nằm trong phòng ICU, bệnh viện không ngừng đưa giấy báo nguy kịch, ba em không còn nữa, vì cứu em nên Pudding mới chết, cả nhà chỉ còn lại mình em, em không thể nói cho người thân họ hàng, em sợ liên lụy tới bọn họ, cũng sợ bị trả thù lần nữa.
Khi ấy em rất sợ, em không biết nên làm gì, em rất muốn gọi cho anh, muốn nghe thấy giọng anh, muốn được như buổi tối hôm xảy ra vụ nổ, anh nắm tay em thật chặt, bảo em đừng sợ.
Nhưng em không dám gọi, hung thủ chạy trốn, em không biết bọn chúng có theo dõi anh không, vì hồi đấy chúng mình hay đi học cùng nhau, nếu bọn họ theo dõi anh thì phải làm sao, hoặc nếu lỡ bọn chúng trả thù vạ lây sang gia đình anh thì sao?”
Giọng cô rất bình tĩnh, tựa như kể câu chuyện của người khác.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện mười năm qua cho anh nghe.
Giang Thừa không ngắt lời cô, anh nhẹ nhàng cầm tay Ôn Giản, mười ngón tay đan vào nhau.
“Có lẽ khi ấy em còn quá nhỏ, chưa từng trải qua sóng gió gì lớn lao, đột nhiên phải đối mặt với biến cố như thế làm em không biết phải giải quyết thế nào, vì bị thương nặng nên sau đó em mắc chướng ngại tâm lý.
Ngày nào cũng gặp ác mộng, cũng nhạy cảm yếu ớt hơn, gió thổi qua cũng khiến em la hét chói tai, động vào thì khóc, không dám ra ngoài.
Hai năm ấy, em không biết mình bị làm sao, ngày nào cũng mơ màng không biết mình đang làm gì, người cũng gầy còm, không thi đại học, không tới trường, chỉ dám ru rú ở nhà không dám gặp ai.”
“Em càng như thế thì lại càng không dám gọi cho anh, đến em còn chán ghét chính bản thân mình nữa là, không dám để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của em.”
Ôn Giản dừng một lát rồi mới nói tiếp: “May mà mẹ em cũng qua khỏi, bà đổi lại tên cho em, chuyển tới Nam Thành, cách Tùng Thành rất xa, làm lại cuộc đời ở nơi đất khách quê người, mẹ mang em tới gặp bác sĩ tâm lý, kiên nhẫn chờ em khôi phục lại.
Nhưng khi đó em bị sao ấy, không thể thoát khỏi bóng ma trong lòng được, mẹ em cũng không biết nên làm thế nào, bà ấy mất chồng, ngay cả con gái cũng suy sụp, có một lần mẹ em không chịu được nữa, mẹ khóc trước mặt em, không ngừng mắng em, mẹ nói ba em là anh hùng, sao lại sinh ra cô con gái vô dụng như em chứ, mới gặp chút đả kích đã không chịu được.”
Nhắc tới ba, Ôn Giản không bình tĩnh được nữa, giọng nói nghẹn ngào theo.
Giang Thừa ôm cô chặt hơn, vuốt ve tóc cô, kéo cô dựa vào người mình.
Ôn Giản sụt sịt: “Em không sao.”
“Tối hôm đó mẹ mắng em rất nhiều, vừa khóc vừa mắng, bà nói từ lúc quen ba em ông đã mang tiếng xấu rồi, bị người khác chửi rủa, bị đánh đập, bị hiểu lầm, ông bà nội không muốn nhận con trai, họ hàng thân thích hay bạn bè đều bảo không quen ông, ba bị đuổi ra khỏi nhà, ngay cả khi chết bài vị cũng không được đặt trong nhà, vừa đưa tới cửa thì bị ném ra ngoài.
Ở trong mắt người khác, ba em là tội phạm buôn lậu m.a túy chết trong vụ nổ, bọn họ nói ba em chết cũng không hết tội, bởi vì ông chết quá nhẹ nhàng.
Nhưng tại sao ba em cứ phải chịu đủ loại sỉ nhục như thế chứ? Ba em phải đường đường chính chính đứng trước mặt người khác, nói cho họ biết mình là cảnh sát.
Nhưng không ai dám mạo hiểm khôi phục thanh danh cho ba em, nếu hiện trường không tìm thấy thi thể của ba, nếu hung thủ chạy thoát, nhỡ đâu ba em bị bắt cóc thì sao? Bao nhiêu năm ấy ba em không giải thích nửa lời, về sau cũng không có cơ hội thanh minh cho mình nữa, em là con gái của ba, nếu em sụp đổ thì còn ai có thể giúp ba nữa, em phải đứng lên nói rằng ba em không làm chuyện gì có lỗi với ai hết.”
“Mẹ hỏi em chẳng lẽ con muốn cả đời này cứ để ba con bị mắng chửi như thế ư? Đương nhiên em không muốn, em chỉ nghĩ mình phải tìm được ba, dù là còn sống hay đã chết, em nhất định cũng phải đưa ba về, để ba em đường đường chính chính về nhà mình.
Sau đó em thử thoát khỏi nỗi sợ của bản thân, hòa vào đám đông.
Bác Lê gửi gắm em cho Uông Tư Vũ, anh ấy chuyển tới Nam Thành, hằng ngày dạy em luyện tập, giúp em vượt qua chướng ngại tâm lý.
Ba năm sau đó em mới tới trường, học lại lớp 12.”
Ôn Giản thở dài, “Lúc ấy em rất nhớ anh, nhớ ngày tháng học cùng anh, nghĩ xem anh đang làm gì, có nhớ em không, nếu như năm đó em thuận lợi thi đại học thì chúng ta sẽ thế nào, nếu học chung một trường đại học thì có thể ở bên nhau không… Mỗi lần nghĩ thế em đều khó chịu nên không nghĩ nữa, nhưng em không thể quay lại ngày tháng đó được nữa, em chỉ đành không ngừng thôi miên bản thân, em nói: Em muốn tìm thấy ba, muốn dẫn ba về nhà, muốn trở thành một người giống ba em, làm thế thì người khác mới tin tưởng Lâm Cảnh Dư chẳng làm gì sai hết, chỉ khi làm thế em mới thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, sống như người bình thường.
Sau đó em chọn thi vào trường Cảnh sát, vào đội phòng chống m.a túy, muốn đi hết con đường mà ba em còn đang dang dở.”
Giang Thừa nhìn cô: “Có vất vả không?”
Ôn Giản lắc đầu: “Cũng tạm.
Chỉ là mệt mỏi thôi, nhưng mà mệt thì sẽ không có thời gian nghĩ tới chuyện khác nữa, thế cũng tốt.”
“Cả anh nữa à?” Giang Thừa hỏi.
Ôn Giản do dự, thành thật gật đầu: “Vâng, em không dám nghĩ, em sợ mình không chịu được.”
Giang Thừa mỉm cười xoa tóc cô: “Anh khác em, anh phải nhớ tới em, không thì sợ mình sẽ quên.”
Mắt Ôn Giản ngấn lệ nhìn đôi mắt buồn bã của anh, nhưng cô lại càng đau lòng hơn.
Cô không biết nên diễn tả cảm xúc này thế nào, chỉ là đau lòng thay cho anh mà thôi.
Giang Thừa nhìn đôi mắt ướt át của cô, anh vén tóc cô ra sau tai, khẽ nói: “Mỗi lần anh nhắm mắt lại thì sẽ nghĩ tới cảnh Ôn Giản 16 tuổi nằm trong vũng máu, anh rất sợ, cũng bất lực, anh sợ anh tới chậm, mà đúng là chậm thật.”
“Năm ấy anh chạy ra khỏi phòng thi như thế nào?” Ôn Giản hỏi: “Anh từng bỏ thi đại học hai lần rồi.”
Giang Thừa: “Anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn tìm em thôi.
Chỉ là anh không ngờ em sẽ biến mất.”
Mắt Ôn Giản lại càng đỏ hơn, đôi mắt to trong veo ngấn lệ lại cố nhịn xuống.
Cô không nói gì, chỉ ôm lấy anh.
Giang Thừa cũng mặc cô ôm mình.
Anh thích Ôn Giản ỷ lại vào anh như thế này, giống như khi cô 4 tuổi, cũng giống lúc Ôn Giản 16 tuổi.
Tựa như mười năm chưa từng trôi qua.
Sau khi gặp lại anh, đây là lần đầu tiên cô