Hai chàng trai ngồi suy tư, mỗi người đều nghĩ về một người khác.
Hoàng Triết nhẹ nhàng xoa thái dương, công việc ở tập đoàn đã chất đống rồi, đủ mệt rồi giờ còn cộng thêm cái cảm giác phức tạp này.
Anh nhanh chóng gạc bỏ mày suy nghĩ viển vông trong đầu. Hiện tại lý trí của anh chỉ cho phép con tim rung động mình với một người con gái duy nhất đó chính là Lý Tuệ Như mà thôi.
Hoàng Triết rót hai ly rượu đầy một cho mình, một cho Khang Việt.
- Nào, uống... chẳng phải cậu muốn uống với mình sao. Đơ cái gì vậy....
Anh cười nhẹ một cái rồi tự mình uống hết ly rượu này.
Khang Việt cũng cầm ly lên uống gần hết một nửa. Cậu dặn lòng mình không được phép nghĩ linh tinh nữa. Mà vốn dĩ tính tình của cậu trước đây đâu phải là người nhiều tâm tư như vậy đâu chứ. Rốt cuộc cô gái kia có cái gì mà vì một câu nói khiến cậu đau đầu như vậy, vừa 'mệt' về vật chất vừa 'nhọc' về tinh thần mà....ừm..... cái xe xịn sò của cậu đang gửi chỗ rửa xe rồi. :))
- Triết, nếu có cô gái nào đó không phải người trong lòng cậu tỏ tình mà tim lại đập thình thịch thì cậu sẽ làm gì.?
Hoàng Triết nghe Khang Việt hỏi vậy thì giật mình mà đơ luôn người, câu hỏi thật trùng khớp với tâm trạng của anh hiện giờ.
- Sao cậu lại hỏi vậy.?
Anh nhấp một hớp rượu rồi ăn lấy miếng bò, rồi mới trầm tư nhìn bạn anh mà hỏi. Thấy Khang Việt không trả lời, anh tiếp lời luôn.
- Bộ có cô gái nào tỏ tình hả, được tỏ tình mà cứ thất thần vậy, đây không phải phong cách thường thấy của Khang thiếu gia mà tớ quen biết đâu....... haha.....
Khang Việt đưa ánh mắt như mũi tên sắc bén nhìn anh.
- Hỏi thì trả lời đi làm gì mà nhiều chuyện thế.
- Mình với cậu khác nhau. Mình đã có bạn gái rồi còn cậu thì chưa, vẫn độc thân vui tính. Nếu mà có lỡ rung động thì mình phải gạt bỏ đi ngay còn cậu có thể xem xét để tiến lên một mối quan hệ cao hơn.
Hoàng Triết bình tĩnh nói, dường như anh đã điều chỉnh được cảm xúc của mình rồi.... như vậy cũng tốt...... Anh cầm ly rượu lên nhắc nhẹ, ánh mắt thâm sâu, lạnh lùng tuy có chút cảm giác khó gần nhưng hình ảnh lúc này lại rất mê hồn.
Khang Việt gật gù, rồi nhìn bạn anh đang trầm tư điều gì đó mà không ngăn lại miệng mà hỏi.
- Xem ra, Lâm thiếu gia đây rất chung thủy với bạn gái minh tinh của mình nhỉ. Làm mình đây cũng ngưỡng mộ đó..... haha.....
Hoàng Triết nghe vậy mỉm cười nhè nhẹ, đặt ly rượu xuống rồi lại tiếp tục công việc ăn uống còn đang dang dở..... mà cũng không quên giải thích cho thằng bạn anh hiểu...
- Tiểu Như là cô gái tốt, đáng được trân trọng. Mà cô ấy đã cứu mình một mạng đó, từ nhỏ đã không có cha mẹ ở bên rồi, vừa yếu đuối mà lại đáng thương. Mình thủy chung với cô ấy là lẽ đương nhiên vì...... Mình đây không đào hoa như Khang thiếu đây.
- Triết, cậu có thấy, mỗi lần cậu nói lý do tại sao yêu Lý Tuệ Như thì đều có cái lý do là cô ấy là ân nhân của cậu.... Cậu là lấy thân báo đáp người ta hả.....hahaa????
- Ăn đi, nói lắm.... lo cho thân cậu cho tốt đi đã....
...----------------...
11 giờ tối.
Trong căn phòng ngủ với ánh đèn vàng nhẹ nhàng, Thiên Nguyệt mệt mỏi ngồi dậy. Lần đầu uống rượu mà cô còn uống khá nhiều. Trong đầu một mớ ký ức mờ mờ ảo ảo cứ hiện lên. Mà giờ cô mới sực tỉnh.... sinh ra bao câu hỏi cứ quay vòng trong tâm trí cô.
Tiểu Á bạn cô đâu, về nhà hay chưa, an toàn không?
Sao cô về nhà được?
Ai đưa cô về?
........?
...........?
..............?
Cô không nhớ