-Ai đó ?????
Cao Thăng hằn giọng nghi vấn.... Lý Tuệ Như cũng giật mình ....
Hai con người một trai một gái lo lắng nhìn xuống dưới tầng.
Lý Tuệ Như bất ngờ đến sợ hãi, mà sợ hãi đến tột độ. Người đó chính là Lâm lão phu nhân.
Giờ đây, ba người, sáu mắt nhìn nhau. Lâm lão phu nhân tức giận đến run người. Không ngờ bà đã cho phép, đã mở đường cho một người con gái nham hiểm, cáo già bước vào cửa Lâm gia. Bởi lẽ, từ trước tới nay, Lý Tuệ Như luôn là cái gai trong mắt bà. Bà luôn cảm nhận được sự giả tạo, nguy hiểm từ người con gái đang đứng trước mặt bà lúc này. Vì tưởng trong bụng cô ta là đứa chắt mà bà hằng ao ước mà bà đã phớt lờ đi tất cả, vứt bỏ cả cái tôi của bản thân để đồng ý hôn sự này. Một vì muốn cho cháu trai mình không bị mất đi hạnh phúc cá nhân, hai là để cho đứa chắt một danh phận rõ ràng. Nhưng đứa chắt bà mong mỏi hình như không phải máu mủ ruột rà của Lâm gia rồi. Không ngờ, đứa cháu dâu chưa bước qua cửa đã cắm lên đầu cháu trai cưng của bà một cái sừng thật lớn, thật to.
- Lý Tuệ Như, tôi không ngờ cô là một cáo già như vậy!
Lâm lão phu nhân ngước đầu đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn cô ta và người đàn ông bên cạnh. Bà nội đỏ cả mặt vì tức giận, nhịp thở hồng hộc, mỗi lúc một nhanh dần, bàn tay run run vịn vào tường cố gắng đứng vững.
- Tôi... tôi phải .... nói sự thật này cho thằng cháu dại dột ngốc nghếch của tôi ..... phải nói cho nó biết....
Dứt lời Lâm lão phu nhân luống cuống tìm lối đi, bà muốn nhanh chóng nói cho cháu trai bà biết thông tin động trời này. Bà muốn đi tới bữa tiệc nhanh nhất có thể, nhưng mới đi được hai bước thì trượt mấy hạt bồ đề bà vừa làm rơi dưới sàn mà ngã xuống.
Lý Tuệ Như nghe vậy, thấy vậy liền hớt hải chạy xuống, bấu chặt lấy hai cánh tay của bà nội, khuôn mặt không thể nào sợ hãi hơn, thật sự lo lắng đến điên cuồng. Lo vì nếu bà nội nói sự thật này cho mọi người biết thì cô ta sẽ mất tất cả. Còn Cao Thăng cứ thế ung dung bước xuống, môi nhếch mép cười khinh miệt nhìn hai người cảm xúc đối lập ngồi trên sàn với đống hạt bồ đề xung quanh.
- Không..... bà nội.... không..... cháu.... cháu xin bà... bà đừng nói cho Triết.... cháu cầu xin bà....
Vừa nói cô ta vừa đỡ bà đứng dậy, hai tay bấu chặt đến đau nhức. Khuôn mặt sợ sệt của Lý Tuệ Như ngày càng biến sắc, hoảng loạn, mất kiểm soát.
- Bà.... Cháu..... cháu xin lỗi.... cháu biết sai rồi.... xin bà hãy cho cháu một cơ hội.....
Lý Tuệ Như thật sự mất kiểm soát rồi. Không hiểu sao giờ đây cô ta như một người thiếu suy nghĩ, tâm trí chấn động như một người tâm thần, chẳng còn chút lý trí nào nữa.
- Cơ hội? Tôi mà không nghe được câu chuyện của anh chị thì liệu rằng cô sẽ giấu điều này đến bao giờ? Khi tôi xuống suối vàng? Hay cả đời này?
Không để Lý Tuệ Như có cơ hội phản bác, Lâm lão phu nhân tiếp tục cơn giáo huấn này:
- Cô không nghĩ đến Lâm gia thì cũng nghĩ đến thằng Triết, nó đối đầu với tôi nhất quyết yêu cô, hay cô cũng phải nhớ đến cha mẹ cô, họ đã cưu mang cô, yêu thương không kém gì con ruột. Mà cô nỡ lòng nào lừa chúng nó chuyện động trời này sao hả? Thật là không thể chấp nhận nổi!
Dứt lời, Lâm lão phu nhân dùng lực thật mạnh cố gắng thoát khỏi Lý Tuệ Như. Nhưng lực bất tòng tâm. Cô ta vẫn giữ chặt giữ vậy. Lý Tuệ Như mất kiểm soát rồi, cô ta trợn trừng mắt nhìn bà rồi hét lên:
- Sao bà không cho cháu cơ hội sửa sai, hả?... Vì tôi không phải cháu ruột đúng chứ? Từ nhỏ bà đã bao giờ quan tâm đếm xỉa đến tôi chưa, hay chỉ coi Lý Tuệ Như này là không khí? Hừ... Tôi được nhận nuôi nhưng bà nhất quyết không cho tôi mang họ Lâm.... Hừ....
- Thế tôi mới nói, chỉ