Buổi sáng hai hôm sau tại trại giam thành phố A.
Lâm phu nhân bồng trên tay Tiểu thiếu gia, chầm chậm bước vào, theo sau là mấy vệ sĩ riêng của bà. Một đoàn người oai phong bước vào. Tiểu thiếu gia vẫn là nỗi sợ người lạ mà luôn khép mình vào lòng bà nội, chẳng dám nhìn ra bên ngoài.
Trưởng quản ngục biết khách quý đến nên niềm nở đi ra tiếp đón.
- Xin chào Lâm phu nhân nhân và Tiểu thiếu gia, không biết hôm nay hai vị đại giá quang lâm đến đây để......?
Lâm phu nhân điềm đạm trả lời:
- Tôi muốn thăm Lý Tuệ Như.....
- À.... cái này....
- Tôi đã nói trước với Hoàng Triết rồi, Dương quản ngục không cần quá lo lắng.
- Vâng .....vâng ạ..., là Dương mỗ nhiều lời, xin mời Lâm phu nhân.
Hành động ngập ngừng vừa rồi của Dương quản ngục cũng là có lý do. Hoàng Triết đã nhờ một vị quan cảnh sát rằng truyền lệnh không để một ai vào thăm bọn người Cao Thăng, Lý Tuệ Như. Anh muốn giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể. Bên ngoại nhà anh đã tìm được cha nuôi của Cao Thăng, chuẩn bị đưa về Hàn gia "xét xử" .
Lâm phu nhân cùng đoàn người đi đến một căn phòng nơi đó được phân cách rõ ràng bởi tấm kính trong suốt lớn, mỗi bên được trang bị dàn điện thoại bàn. Không khí nơi nhà tù đúng là ngột ngạt vô cùng!
Bà ra lệnh cho vệ sĩ đứng bên ngoà và Dương quản ngục cũng không ngoại lệ. Bên phía bên kia tấm kính, một cảnh sát viên áp giải Lý Tuệ Như vào. Tay cô ta đeo còng, trên người mặc bộ đồng phục dọc xanh của phạm nhân. Gương mặt hốc hác tiều tụy, đôi môi tái nhợt đâu có giống với một Lý Tuệ Như xinh đẹp kiêu kỳ năm xưa.
Cô ta nhìn thấy Lâm phu nhân nhân và Tiểu thiếu gia thì nở nụ cười ngượng. Đúng là sau khi mọi chuyện giấu bao năm cuối cùng bị vỡ lở. Cô ta ngồi xuống ghế, cầm điện thoại lên, bên phía bên kia Lâm phu nhân cũng vậy.
- Con vẫn khỏe chứ?
Bà nhẹ nhàng hỏi.
Lý Tuệ Như có hơi sốc trước thái độ ôn nhu của bà, đáng lẽ ra bà phải tức giận chửi bới cô mới phải.
- Con..... con vẫn khỏe ....... mẹ.... à bác Lâm.... con..
- Cứ gọi ta là mẹ như trước.
- Mẹ..... con xin lỗi.... Con xin lỗi vì đã lừa dối mọi người.
Vừa nói từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên gương mặt hốc hác kia. Lần này, Lý Tuệ Như không diễn, đó là sự hối cải thật sự.
- Mẹ đã biết con không phải người cứu Triết từ lâu rồi, chúng ta nhận nuôi con vì thương con, thương con từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh, nhưng những điều con gây ra cha mẹ cũng không biết phải làm gì cho tốt.
- Con rất xin lỗi mọi người. Mẹ ....con xin lỗi.
- Mẹ chỉ mong con thật sự hối cải, mẹ sẽ bảo Triết giúp con giảm án.
- Không mẹ à....., với anh Hoàng Triết tội của con còn nặng hơn nhiều so với án tội mà con đang mang. Anh ấy sẽ không giúp con đâu, mà con đâu còn mặt mũi gì sống trên đời nữa.
- Con phải sống vì Tiểu Bảo chứ, thằng bé mấy năm nay đều thiếu hơi mẹ rồi.....
Ánh mắt nặng trĩu của Lý Tuệ Như từ từ nhìn xuống cậu bé đang rụt rè, khép mình trong lòng bà.
Có lẽ đây là lần đầu tiên ánh mắt của cô ta hiện lên ánh trìu mến, đầy tình yêu thương như này. Trước đây khi mới sinh Lý Tuệ Như dường như chỉ coi đứa bé như một sợi dây trói buộc Hoàng Triết ở gần mình. Giờ nghĩ lại Lý Tuệ Như mới hối hận tự trách bản thân mình.
Nhưng người xưa có câu :" Hổ dữ không ăn thịt con!" Cho dù Lý Tuệ Như lòng dạ có độc ác ra sao thì sâu thẳm trong cõi lòng cô vẫn hiện hữu tình mẫu tử. Chỉ là tình cảm thiêng liêng này lại bị lòng tham, sự đố