Mùa đông năm Xương Long thứ ba mươi, dân chúng triều Tấn đắm chìm trong niềm hân hoan.
Đại Tấn bọn họ ngứa mắt Kim Phách quốc sát vách đã từ rất lâu rồi, lần này hộ quốc đại tướng quân không chỉ đánh Kim Phách quốc cho kêu cha gọi mẹ, mà trên chiến trường còn bắt sống đại vương tử dũng mãnh thiện chiến của bọn họ, để Kim Phách quốc cắt thành bồi đất, cúi đầu xưng thần, quả thật làm cho trên dưới cả triều Tấn nở mày nở mặt, thuận buồm xuôi gió.Trong lúc nhất thời hộ quốc đại tướng quân trở thành Vũ khúc hạ phàm trong miệng dân chúng, ba nhi tử của ông cũng là thiên binh thiên tướng chuyển thế, bởi vì đương kim bệ hạ anh minh thần võ, là minh quân trăm năm khó gặp, cho nên cố ý hạ phàm để phò tá minh quân, trợ giúp triều Tấn phồn vinh hưng thịnh, bát phương triều bái.Bất kể nói thế nào, tóm lại chính là bệ hạ thật anh minh, hộ quốc đại tướng quân hạ phàm cũng vất vả.Lúc này ở trạm dịch cách kinh thành vài trăm dặm, dịch thừa vì ăn mừng Tấn quốc đại thắng, cố ý treo hai ngọn đèn lồ ng đỏ trước cửa chính trạm dịch.
Mấy ngày gần đây tuyết rơi đầy trời, cũng không có quan viên nào đến nơi này, cho nên dụng tâm của hắn cũng không có người nào thấy.Dịch thừa bưng lấy một đ ĩa đậu rang, ngồi xổm ở cửa ra vào nhìn tuyết đọng trong viện ngẩn người, gió lạnh thổi làm hắn ngã trái ngã phải râu ria lộn xộn."Ôi" Tuần kiểm đi đến bên cạnh dịch thừa, vẻ mặt đau khổ nói: "Cũng không biết đám người kia ở chỗ này đến khi nào thì đi".Lần này tội phạm được áp giải tới, nghe nói là đại quan phạm tội trong kinh thành, người còn chưa có áp giải đến đây thì đã có người đến chào hỏi, nói là không thể sơ suất được.
Thân là tuần kiểm dịch trạm, hắn chỉ có thể canh giữ ở chỗ này mỗi ngày, miễn cho đại quan nào đó xảy ra chuyện.Những đại quan này, năm nay bị lưu vong, có khi sang năm lại phục chức.
Bên này có người muốn giẫm, bên kia có người muốn đảm bảo, xui xẻo vẫn là bọn họ những tiểu lâu la phía dưới này, ai cũng đều đắc tội không nổi."Đều đã là tù nhân, còn thích sĩ diện, lão tử cũng chả ham hầu hạ".
Dịch thừa phi một cái, nhả xác đậu trong miệng ra đống tuyết trên đất.
"Không yên được mà".Vừa dứt lời, đã nhìn thấy cuối quan đạo xa xa có một chiếc xe ngựa đi tới, nhìn ra lai lịch một chút cũng không nhỏ.Dịch thừa nhét đ ĩa đậu rang vào tay tuần kiểm, vỗ vỗ áo bào hơi cũ, mặt mũi tràn đầy tươi cười nghênh đón.Tuần kiểm liếc mắt, ngoài miệng nói không hầu hạ, quay người nhìn thấy quyền quý liền biến thành chó.Cũng không biết ngựa kéo xe là thần câu [1] gì, mặc dù đi lại tại bên trong đất tuyết, nhưng bốn vó của nó vẫn vững vàng, thực sự rất uy mãnh.
Hộ vệ trang bị vũ khí xung quanh xe ngựa, ánh mắt sáng rực, hoàn toàn khác biệt với những binh sĩ đóng quân trong thành kia, giống như là đã từng đi lên chiến trường thấy máu.[1]: ý nói con ngựa thần kỳTuần kiểm ý thức được người đi đường này thân phận không đơn giản, liền đặt đậu rang trong tay lên bệ cửa sổ, cũng xông tới, sau đó nở một nụ cười nịnh nọt giống y chang dịch thừa.Lầu hai, lầu gỗ chậm rãi đẩy ra một khe hở, lộ ra hai con mắt ẩn giấu trong bóng tối." Người Hoa gia tới."" Có thể......Bắt đầu rồi".Xe ngựa mới vừa dừng lại bên ngoài trạm dịch, dịch thừa liền tiến lên chắp tay thi lễ với vẻ mặt đầy ý cười:"Hạ quan là dịch thừa nơi này, không biết các quý nhân từ nơi nào đến?""Ta từ Thanh Hàn châu tới".
Tướng lãnh dẫn đầu lấy ra một phần công văn thông quan."Hộ tống gia quyến đại tướng quân hồi kinh trước"."Thì ra là gia quyến của đại tướng quân?!" Dịch thừa cung kính gửi công văn lại cho võ tướng, "các quý nhân mau vào đi".Rèm phía trước xe ngựa giật giật, dịch thừa cúi đầu, không dám nhìn thẳng dung nhan quý nhân.Chỉ thấy rèm xe được nhấc lên, một đôi giày bằng da hươu gần như không dính một chút bụi đất bước đi ra, áo choàng đỏ rực bay phất phơ trên xe ngựa, mơ hồ lộ ra ngoài áo choàng là làn váy màu tuyết thêu hồng mai.Hoa Lưu Ly ra khỏi xe ngựa, nhìn trạm dịch rách nát phía trước, trầm mặc một lát, quay đầu trở về xe ngựa:" Ta cảm thấy vẫn nên tiếp tục lên đường thôi".Ma ma đã sớm quen với sự kén chọn của nàng nên dùng vẻ mặt vẫn như thường khuyên nhủ:" Huyện chủ, trạm dịch kế tiếp cách nơi này gần trăm dặm, tuyết đọng trên đường còn chưa tan, nơi để tắm gội cũng không có, ngài nghĩ kĩ lại đi".Hoa Lưu Ly nhăn mày đẹp, muốn buông mành đi luôn, quay đầu thấy mũi các tướng sĩ bị gió tuyết thổi đông lạnh đến đỏ bừng, banh mặt nói:" Ở chỗ này nghỉ một đêm, ngày mai liền đi".Ma ma ném mấy khối bạc vụn cho dịch thừa:"Chuẩn bị nước ấm"."Dạ thưa ngài".
Dịch thừa cười đồng ý, hắn thích loại quý nhân ra tay hào phóng thế này, so với phạm nhân giam giữ ở lầu trên bớt lo hơn nhiều."Muội muội, cẩn thận".
Mới từ lưng ngựa xuống Hoa Trường Không thấy tiểu muội muội banh mặt muốn nhảy từ trên xe ngựa xuống, vội chạy tới đỡ nàng:" Chậm một chút, trên mặt đất đọng nhiều tuyết như vậy, nếu không ca ca cõng muội đi vào nhé?"Ma ma nhìn cảnh này với vẻ mặt bình thản, phía sau mỗi một thiếu gia con nhà giàu, đều có vô số phụ huynh Gấu nuông chìu con cái, một nhà đại tướng quân cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức nuông chiều cô nương duy nhất trong nhà mà thôi.Đi đường hai bước sợ mệt, gió thổi vài cái sợ lạnh, ngay cả lời nói nặng đều không nỡ, sợ làm khuê nữ sợ.
Hay cho một thiên kim tiểu thư thế gia võ tướng, lại dưỡng thành bộ dạng mỏng manh thế này."Không cần".Hoa Lưu Ly lắc đầu, sửa lại áo choàng trên người, vịn cánh tay Hoa Trường Không đi vào đại môn trạm dịch.
Nơi đây cũng không giàu có, cho nên cũng không dồn quá nhiều tiền bạc để tu sửa trạm dịch, ánh sáng trong phòng vô cùng u ám."Quý nhân mời ngồi".
Dịch thừa dùng tay áo lau lau ghế, ngẩng đầu nhìn hai vị quý nhân cười cười nịnh nọt, hắn ta vừa nhìn thấy liền sững sờ.Thì ra gia quyến đại tướng quân lớn lên đẹp như vậy, đặc biệt là vị tiểu cô nương thoạt nhìn nũng nịu này, đẹp như tiểu tiên nữ trên trời vậy.Hoa Lưu Ly nhìn màu sắc ảm đạm, không biết vật liệu gỗ làm ghế là gì, không có ngồi xuống.
Nàng duỗi tay cởi mũ áo choàng, ngẩng đầu nhìn về phía thang lầu.Trên thang lầu, một nam nhân khô gầy mang xiềng xích chậm rãi đi xuống, đầu tóc hoa râm, bộ dáng thoạt nhìn khoảng 50-60 tuổi, trên mặt mang theo biểu cảm chua xót cùng không cam lòng, đi theo phía sau ông ta là nha sai, tuy rằng là trông giữ ông ta, nhưng nhìn ra được là có vài phần tôn kính với ông lão này.Theo động tác ông lão xuống lầu, xiềng xích trên chân ông ta phát ra tiếng va chạm.Chú ý thấy trong trạm dịch có thêm những người khác, bước chân ông lão dừng một chút, ánh mắt đảo qua trên người bọn họ, lại chậm rãi thu về.Vài tên nha sai không biết thân phận huynh muội Hoa gia, nhưng chắp tay với bọn họ để tránh đắc tội quý nhân."Vị tiên sinh này phạm vào tội gì, lại mang xiềng chân nặng như vậy?" Hoa Lưu Ly dời mắt khỏi người ông lão, mở