"Nghe nói hôm qua con tặng bộ liễn cho tiểu cô nương Hoa gia ngồi?" Trong ngự thư phòng, Xương Long đế để sổ con đã phê xong qua một bên, nhìn thái tử vậy mà khí định thần nhàn uống trà ăn điểm tâm, nhịn không được nói, "Nguyên Tố, trẫm bảo con qua đây học tập cách quản lý chính vụ, không phải bảo con tới đây uống trà lười biếng.
""Phụ hoàng, ngài còn rất trẻ.
""Lời này có ý gì?""Cho nên ngài đừng hi vọng ở nhi thần, nhi thần còn nhỏ.
""Nhỏ cái gì mà nhỏ?!" Xương Long đế ném một quyển sổ con tới trước mặt thái tử, "Tôn thất có người dâng sổ con, muốn trẫm thu hồi binh quyền của Ứng Đình, con thấy thế nào?""Ngài cũng gọi Hoa Tướng quân là Ứng Đình, còn hỏi nhi thần làm cái gì?" Thái tử liếc mắt nhìn sổ con, lật cũng chẳng muốn lật nhiều một cái, "Thu hồi binh quyền lại, sau đó giao cho mấy người tôn thất này quản?""Những người này không trông cậy vào chính sự được, nằm mơ thì nằm hay lắm.
" Thái tử gấp sổ con lại rồi đẩy cách mình xa một chút, "Ngài bảo con xem những cái này, còn không bằng để con đi Thọ Khang cung, nói chuyện với hoàng tổ mẫu.
""Tiền đồ!" Xương Long đế bị thái tử làm cho tức cười, trong năm đứa con trai, thái tử là đứa thông minh nhất, hợp tâm ý của ông nhất, cũng là đứa ông thích nhất.
Nhưng đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là bị ông làm hư, từ nhỏ ở trong cung, lại không có một chút tinh thần cung đấu.
Nào giống ông ngày xưa, vì có thể kế thừa hoàng vị, vắt hết óc phí hết tâm tư.
Mấy vị hoàng tử khác, đối với người Hoa gia là kính nhưng không dám thân cận quá, chỉ có thái tử làm việc toàn bằng yêu thích, không có chút nào giống ông lúc trẻ cả.
"Đây còn không phải là do ngài nuông chiều ra.
" Thái tử lười biếng mở mắt ra, "Ngài không nên để nhi thần phát biểu ý kiến, nhi thần chỉ có thể nói, trong những tấu chương này, hơn phân nửa đều là nói nhảm.
Tuy nói toàn bộ Đại Tấn dưới sự quản lý của ngài trở nên phồn vinh hưng thịnh, không thể nào mỗi ngày đều phát sinh đại sự, nhưng những người này cứ dâng sổ con về mấy cái rắm của rồng thật là nhạt nhẽo không thú vị, đó chính là vấn đề năng lực.
"Xương Long đế: "! "Được thôi, nhi tử do mình tự tay nuông chiều ra, ông có thể làm gì đây, còn không phải chỉ có thể giả bộ như không trông thấy thôi.
"Phụ hoàng, ngài vừa rồi nhắc đến tiểu cô nương Hoa gia kia, nhi thần ngược lại là nhớ tới một sự kiện.
" Thái tử ngẩng đầu nhìn Xương Long đế, "Trước đó ngài muốn tấn phong đại tướng quân là quốc công, lại bị ông ấy từ chối, không bằng nâng tước vị của tiểu cô nương nhà ông ấy lên?"Xương Long đế cố ý phong Hoa Ứng Đình là quốc công, Hoa Ứng Đình lại từ chối không nhận, cuối cùng Xương Long đế đành phải phong ông ấy làm Trung dũng hầu, sắc phong đại nhi tử nhà ông ấy làm thế tử, về phần hai đứa con trai khác của Hoa gia, Xương Long đế cũng muốn tìm cơ hội nhét hai tước vị cho bọn họ.
Từ xưa danh tướng gặp minh chủ, Xương Long đế cảm thấy Hoa Ứng Đình là danh tướng trăm năm khó gặp, mà chính