Cùng so sánh với bầu không khí tràn ngập xấu hổ ở hậu cung, sau khi Xương Long Đế nhìn thấy Hoa Trường Không, tâm tình liền rất tốt.Con cháu công thần, lại có lòng theo văn, dung mạo anh tuấn, quan trọng nhất chính là......!Đứa nhỏ này rất biết nói chuyện, rất giống phụ thân hắn.Cũng không nói chuyện lỗ m ãng thẳng ruột ngựa giống võ tướng, lại không giống quan văn hàm súc nội liễm, thời điểm khen ông thì khen đến chân tình thực lòng, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích cùng kính ngưỡng đối với vị đế vương là ông đây."Thời điểm tấn công thành Khắc Nhĩ, phụ thân bị trọng thương, lúc này các binh sĩ đều cho rằng trận chiến này nhất định sẽ thua, thì viện quân và vật tư của bệ hạ ngài được gửi đến." Hoa Trường Không hốc mắt ửng đỏ," hành động này của bệ hạ, không chỉ có quyết định chiến thắng của quân ta cùng Kim Phách, còn mang đến hy vọng cho phụ thân đang bị trọng thương."Nói đến đây, Hoa Trường Không thiếu chút nữa không kiềm được nước mắt, cuối cùng hắn cúi đầu với Xương Long Đế, dù chưa nói cái gì, Xương Long Đế lại cảm nhận được sự cảm kích nồng hậu trên người hắn."Trẫm cùng Ứng Đình quen biết từ nhỏ, thân như huynh đệ, ông ấy vì trấn giữ biên cương Đại Tấn, vì trẫm canh giữ biên giới, khi biết thân ông ấy bị trọng thương, trẫm đêm không thể ngủ ngày không thể ăn, may mà an toàn vô sự, cuối cùng mới khiến ta yên lòng." Nói đến đây, trong lòng Xương Long Đế vẫn có chút tiếc nuối, Hoa Ứng Đình ở phương diện lãnh binh đánh giặc rất có năng lực, cũng xem như trăm năm khó gặp một lần, chỉ tiếc lần này bị thương sau này sẽ không thể ra chiến trường.Như vậy cũng tốt, Ứng Đình vì Đại Tấn trấn thủ vệ biên quan nhiều năm, trên người vô số vết thương cũ, cũng nên hưởng thụ cuộc sống một chút.
Cũng may đại nhi tử của Ứng Đình kiêu dũng thiện chiến, phong phạm rất giống phụ thân, có hắn thay thế Ứng Đình thủ vệ quốc thổ Đại Tấn, ông cũng yên tâm không ít.Xương Long Đế giữ Hoa Trường Không lại nói chuyện thật lâu, thậm chí còn giữ hắn lại dùng ngự thiện, ông được Hoa Trường Không nhiệt tình lại không lộ liễu nịnh nọt vỗ mông ngựa đến toàn thân thoải mái, lại để hắn ở lại thêm một canh giờ, mới để thái giám tổng quản Triệu Tam Tài tự mình đưa Hoa Trường Không ra ngoài."Hoa tam công tử, thỉnh ngài chú ý bậc thang dưới chân." Triệu Tam Tài khom lưng đưa Hoa Trường Không ra Thần Dương cung, Hoa Trường Không chắp tay với ông ta nói: "Triệu tổng quản dừng bước.""Tam công tử khách khí, lão nô nhiều năm không gặp Hộ Quốc đại tướng quân, hôm nay may mắn được tiễn công tử, công tử liền nể mặt để lão nô bồi ngài trong chốc lát." Triệu Tam Tài tươi cười nói, "Bệ hạ mấy năm nay vẫn luôn nhớ đến đại tướng quân, công tử mới vừa hồi kinh, có cái yêu cầu gì hoặc là không quen thuộc, cứ việc nói cho lão nô."Hoa Trường Không biết Triệu Tam Tài đây là thay Thánh Thượng tỏ ý thân cận, hắn vội vàng nói lời cảm tạ, nói một hồi đã xem Triệu Tam Tài trở thành người một nhà.Cơ Minh Hạo xa xa nhìn thấy thái giám tâm phúc bên người phụ hoàng đang tươi cười nói chuyện với người khác, đợi lúc hắn ta đến gần xem xét, tức khắc trầm mặc.Đây không phải là người ngày hôm qua bảo Điền Duệ Đống cùng mấy tên quần là áo lượt kia nhận lỗi?"Anh Vương điện hạ.""Không biết vị này là......""Vương gia." Đối mặt với Anh Vương, Triệu Tam Tài khách khí có thừa thân cận không đủ: "Đây là con thứ ba của Hộ Quốc đại tướng quân, Hoa Trường Không."Ai?Triệu tổng quản nói người này là ai?Nhi tử của Hộ Quốc đại tướng quân?!Huyện chủ ngày hôm qua ở trong xe ngựa hộc máu kia......!Chẳng lẽ chính là nữ nhi duy nhất của Hoa gia?Cơ Minh Hạo có chút hối hận, sớm biết người mà Điền Duệ Đống chọc phải chính là nhi nữ của Hộ Quốc đại tướng quân, hắn thà rằng đi đường vòng, cũng tuyệt đối sẽ không xen vào việc người khác.Gây ra việc này, cũng không cần mẫu phi hao tâm tốn sức suy nghĩ làm thế nào đánh mất ý niệm gả nữ nhi Hoa gia cho hắn của phụ hoàng, Hoa gia sẽ là người không nguyện ý đầu tiên.Thế nhưng mặc dù hắn không có ý kết quan hệ thông gia với Hoa gia, thì cũng không có nghĩa là hắn có gan đắc tội Hoa gia nha!Vào giờ phút này, trong lòng Anh Vương bất đắc dĩ, sụp đổ.
Lại nhìn Hoa Trường Không kia mỉm cười như tắm mình trong gió xuân, đều cảm thấy bên trong ẩn giấu ác ý không dễ dàng phát hiện.Sau khi biết được thân phận huynh muội Hoa gia, trong lòng Anh vương liền có loại dự cảm không tốt.
Cuối cùng sự thật cũng chứng minh, dự cảm của hắn ta rất chính xác.Chỉ trong vòng một ngày, kinh thành liền truyền ra lời đồn đãi Anh vương cùng với biểu đệ chọc cho nữ nhi Hộ Quốc đại tướng quân tức giận đến hộc máu.
Lời đồn đãi càng truyền càng xa, cuối cùng lại biến thành Anh vương thấy huynh muội Hoa gia đơn độc vào kinh, liền nổi lên ý tứ chèn ép bọn họ, chứng minh năng lực dẫn binh của mình còn lợi hại hơn Hộ Quốc đại tướng quân.Anh vương cảm thấy mình quá oan uổng, hắn ta chỉ là thích đi săn mà thôi, làm sao lại biến thành ghen ghét năng lực của đại tướng quân? Cho dù hắn ta thực sự có tâm tư ghen ghét, cũng không cần phải cố ý đi khi dễ huynh muội Hoa gia nha, hắn ta cũng không phải đầu óc có bệnh.Nhưng mà con người thường là sẽ không suy xét xem vấn đề có hợp lí hay không, dù sao bọn họ đều cảm thấy, Hộ Quốc đại tướng quân vì bá tánh Đại Tấn chém giết ở chiến trường, nhi nữ lại bị người nhà khi dễ, nếu đại tướng quân biết, thì có bao nhiêu đau lòng?Trong lúc nhất thời, trên phố xuất hiện không ít lời đồn đãi có có liên quan đến Anh vương.
Ví dụ như nói thấy nữ nhân xinh đẹp liền không dời nổi bước chân, khí cụ dùng trong nhà đều được làm từ vàng, trên mắng cha già bảy mươi tuổi, dưới đoạt kẹo hồ lô của tiểu hài tử ba tuổi, xấu xa đến không còn gì để nói.Lời đồn rào rạt, ngay cả hạ nhân Anh vương phủ ra cửa làm việc, cũng không dám nói mình đến từ nơi nào, sợ gặp phải bá tánh tính tình hung bạo nện cho bọn họ mấy quả đấm.Sau khi vào kinh, Hoa Lưu Ly nghe được những lời đồn thổi trong kinh thành, duỗi những ngón tay trắng nõn thanh tú, nhẹ nhàng mở bức thư viết cho phụ huynh ra: "Những người trong kinh thành này thật xấu xa.
Cố ý kích động đồn đãi, làm cho bá tánh vì Hoa gia chúng ta mà gây chuyện với Vương gia hoàng tộc, nghĩ tới sau này còn phải qua lại với những người này, trong òng con đây, liền sợ hãi chịu không được.""Bệ hạ th@n thể khoẻ mạnh, mấy vị Vương gia trong kinh thành này vì đả kích đối thủ cạnh tranh, có thể nói là dùng hết thủ đoạn." Hoa Trường Không đặt bút xuống, đặt thư sang một bên chờ hong khô, "Xem chúng ta thành bảo đao, vừa lúc dùng trên người Hoàng trưởng tử.""Những vương gia này ầm ĩ cái gì chứ, Thái Tử khỏe mạnh ở Đông Cung, nào đến phiên bọn họ lại giống như gà vịt