Ngõ nhỏ sâu thẳm không có người qua lại.
Dòng người chen chúc ngoài hẻm nhỏ, náo nhiệt ồn ào.
Lục Nhiên và Dụ Hạ đứng ở đây, cực kỳ yên tĩnh.
Bây giờ đã là thứ sáu, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nhạc truyền trên đường phố.
Tiếng nhạc chảy vào tai bọn họ, từng đợt rồi từng đợt.
Tay Lục Nhiên vẫn nắm chặt cánh tay Dụ Hạ không buông, hơi ấm của lòng bàn tay cậu kề sát quần áo.
Vừa rồi, Dụ Hạ đột nhiên bị Lục Nhiên kéo vào ngõ nhỏ, trong lòng hoảng hốt.
Nhưng khi cô nhìn thấy người nọ là Lục Nhiên, cơ thể bỗng dưng thả lỏng.
Hôm nay sau khi tan học, Dụ Hạ vẫn luôn tìm Lục Nhiên, cuối cùng bây giờ cũng tìm thấy cậu.
Dụ Hạ không trả lời Lục Nhiên.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu: "Tớ gọi điện thoại cho cậu, cậu không nghe."
Dụ Hạ hỏi số điện thoại mới nhất của Lục Nhiên, nhưng vẫn không liên lạc được.
Lục Nhiên ngẩn ra vài giây, híp mắt hỏi: "Cậu gọi điện thoại cho tôi?"
Dụ Hạ gật đầu.
Tay Lục Nhiên đột nhiên buông lỏng, buông cánh tay Dụ Hạ ra.
Cậu lấy di động ra khỏi túi.
Trên màn hình di động xuất hiện vết nứt, Lục Nhiên ấn vào, phát hiện màn hình đen thui.
Lục Nhiên lúc này mới nhớ tới, trong lúc đánh nhau di động rơi xuống đất, hẳn là đã bị hỏng lúc ấy.
Lục Nhiên cầm chiếc di động màn hình đen, quơ quơ trước mặt Dụ Hạ.
Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Dụ Hạ, ý vị không rõ mà mở miệng.
"Nếu biết là cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ nghe máy."
Dụ Hạ nhìn thoáng qua di động của Lục Nhiên, hiểu di động của cậu bị hỏng rồi, không phải cố ý không nghe điện thoại của cô.
Cô nghiêm túc hỏi: "Sao hôm nay cậu không đi học?"
Lục Nhiên trầm mặc vài giây, không biết trả lời như thế nào.
Dụ Hạ đã tìm Lục Nhiên rất lâu, trong lòng cô có chút bực.
Giọng nói của cô có chút lo lắng: "Cậu nói đi."
Dụ Hạ nhìn Lục Nhiên, trong ánh mắt ôn nhu có một tia cố chấp.
Lục Nhiên ngay lập tức nhìn đi chỗ khác.
Cậu hơi cúi đầu, rũ mắt xuống, hạ giọng xuống một chút.
"Tôi đánh nhau với người khác."
Trên mặt Lục Nhiên không có biểu cảm gì, nhưng ngữ khí lại mang theo xin lỗi.
Dụ Hạ khẽ nhíu mày: "Sao cậu lại đi đánh nhau?"
Lục Nhiên nói cho Dụ Hạ biết chuyện của Tưởng Tuân.
Đôi mắt Lục Nhiên đen nhánh, tầm mắt tản mạn(*), không biết nhìn đi đâu.
(*) Ở tình trạng rời rạc, không có sự liên hệ với nhau, không tập trung.
Trình bày tản mạn, thiếu tập trung.
Những ý nghĩ tản mạn, không đâu vào đâu.
Cậu đột nhiên ngả người ra sau, như thể không quan tâm.
Lục Nhiên quay đầu lại, bâng quơ nói.
"Dù sao bọn họ từ nhỏ đã không quan tâm tôi, mà người bạn này rất quan trọng với tôi."
Bọn họ trong miệng Lục Nhiên tất nhiên là chỉ ba mẹ của cậu.
Mặc dù Lục Nhiên không nói thẳng, nhưng Dụ Hạ lại rất rõ ràng.
Dụ Hạ đã nghe mẹ cô kể về chuyện của gia đình Lục Nhiên.
Ba mẹ Lục Nhiên đi vắng quanh năm, phớt lờ cậu trong một thời gian dài.
Trái tim Dụ Hạ mềm nhũn, cô ấy đột nhiên hiểu được hành vi của Lục Nhiên.
Sau khi Lục Nhiên giải thích với Dụ Hạ, liền không mở miệng nữa.
Nơi này lập tức yên tĩnh, chỉ có làn gió lạnh buổi tối thổi qua.
Dụ Hạ im lặng, tầm mắt dừng trên mặt Lục Nhiên.
Không bao lâu sau, Lục Nhiên liền khôi phục bộ dạng thờ ơ ban đầu.
Một tay cậu chống bên người Dụ Hạ, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Lục Nhiên hơi cúi người xuống, rũ mắt nhìn cô.
Cậu nghiêng đầu, khóe môi giật giật: "Cậu ăn cơm chưa?"
Dụ Hạ sửng sốt, lắc đầu: "Chưa ăn."
Lục Nhiên nhếch khóe miệng, ý cười không giảm: "Cùng nhau ăn đi."
Sau khi nói xong, Lục Nhiên lười biếng hoạt động cơ thể đi ra ngoài.
Dụ Hạ đứng đó không nhúc nhích, Lục Nhiên phát hiện cô không theo kịp.
Cậu dừng lại, nghiêng người nhìn cô.
Lục Nhiên quay đầu, Dụ Hạ vẫn còn dựa vào tường, cúi đầu không di chuyển.
Cậu tản mạn nhướng mày, gọi một tiếng: "Dụ Hạ."
Nghe thấy âm thanh, Dụ Hạ ngẩng đầu nhìn lại, Lục Nhiên đã đi được một đoạn.
Lục Nhiên xách bộ đồng phục trên tay, đang đợi cô.
"Đi thôi."
Dụ Hạ suy nghĩ một hồi, vẫn là đi theo, đi tới bên cạnh Lục Nhiên.
Lục Nhiên hơi cúi người: "Tôi còn chưa biết cậu thích ăn món gì?"
Dụ Hạ suy nghĩ: "Món gì cũng được."
Dụ Hạ giống như nghĩ tới cái gì đó, nói: "Cậu chờ một chút."
Lục Nhiên dựa vào vách tường, gật đầu, đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Dụ Hạ.
Dụ Hạ lấy di động từ trong cặp sách ra, gọi điện thoại cho Triệu Linh.
Kết nối không bao lâu, đầu kia đã có người nghe điện thoại.
"Dụ Hạ."
Dụ Hạ ngoan ngoãn dạ một tiếng: "Mẹ, con cùng bạn học ăn tối bên ngoài."
Cô lại bổ sung thêm một câu: "Bạn học không vui, con muốn ở cùng cậu ấy một lát."
Vốn dĩ Lục Nhiên chỉ đứng bên cạnh, yên lặng nghe.
Nhưng khi Dụ Hạ nhắc tới cậu, Lục Nhiên đột nhiên rũ vai, không tiếng động mà cười.
Triệu Linh nhanh chóng đồng ý, bà chỉ nhắc nhở Dụ Hạ lúc về nhà chú ý an toàn, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi ra khỏi hẻm nhỏ, Lục Nhiên tìm một nhà hàng gần đó ăn tối cùng Dụ Hạ.
Lúc bọn họ từ nhà ăn đi ra đã hơn 8 giờ.
Số lượng người trên đường dần dần nhiều lên.
Lục Nhiên và Dụ Hạ rời khỏi nhà ăn, đi đến một bên đường.
Đèn đỏ đường đối diện sáng lên.
Bọn họ đứng trước vạch kẻ chờ đợi.
Khi Lục Nhiên dừng lại, Dụ Hạ cũng ngừng theo.
Gió đêm thổi luồn vào cổ áo đồng phục.
Hương vị đầu thu cũng phảng phất theo.
Trên đường cái, dòng xe như nước chảy, thỉnh thoảng có tiếng còi vang lên.
Lục Nhiên xoay người lại, tay đút túi quần, cúi người xuống nhìn Dụ Hạ.
"Thời gian không còn sớm nữa, cậu nên về nhà đi."
Dụ Hạ nhìn Lục Nhiên, không nói chuyện.
Ý tứ của cô rất rõ ràng, Lục Nhiên có thể nhìn ra từ nét mặt của cô.
Lục Nhiên cúi đầu cười, đuôi lông mày nhướng lên.
"Cậu không yên tâm về tôi?"
Lục Nhiên mới vừa hỏi, Dụ Hạ liền nhanh chóng gật đầu.
Ngữ khí Dụ Hạ kiên trì, sắc mặt tràn đầy bướng bỉnh: "Lát nữa cậu có về nhà không?"
Lục Nhiên cảm thấy bất lực.
Tầm mắt cậu quét qua đôi mắt Dụ Hạ, cười: "Cho nên cậu mới đi theo tôi?"
Dụ Hạ gật đầu, không dời mắt.
Lục Nhiên đưa mắt đi chỗ khác, cười lớn hơn, không nói gì trong một lúc.
Đèn xanh đối diện lại tắt, người đi đường đi qua, đèn đỏ lại lần nữa sáng lên.
Lục Nhiên quay đầu nhìn về phía Dụ Hạ, Dụ Hạ vẫn kiên trì như cũ, cậu thở dài một hơi, hứa với Dụ Hạ.
"Tôi sẽ nghe lời."
Dụ Hạ suy nghĩ, vẫn không quá tin tưởng.
Dụ Hạ: "Nhưng mà cậu không liên lạc được với tớ, làm sao tớ biết cậu có về đến nhà hay không."
Lục Nhiên đứng thẳng người, mở miệng: "Vậy cậu cùng tôi đi mua di động là được chứ gì?"
Dụ Hạ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: "Được."
Dụ Hạ đi theo Lục Nhiên băng qua vỉa hè, đi tới cửa hàng di động đối diện.
Lúc này, trong tiệm không có người.
Lục Nhiên không chọn, trực tiếp lấy di động mới nhất.
Các số được lưu trong di động cũ vẫn còn, nhân viên cửa hàng giúp tải thông tin vào di động mới.
Dụ Hạ ngoan ngoãn mặc đồng phục, trên tay Lục Nhiên xách bộ đồng phục giống Dụ Hạ.
Lục Nhiên mua di động, Dụ Hạ lẳng lặng chờ bên cạnh.
Nhìn qua, giống như một cặp đôi nhỏ hẹn hò vào cuối tuần.
Nhân viên cửa hàng hiểu rõ mà cười, cô nhìn thoáng qua Dụ Hạ: "Em cùng em ấy tới mua di động à?"
Nhân viên cửa hàng đột nhiên mở miệng nói chuyện với Dụ Hạ, Dụ Hạ giương mắt nhìn cô ấy, gật đầu.
Nhân viên cửa hàng vừa đóng gói, vừa nói: "Khi chị ở độ tuổi này của các em, cũng như vậy đấy."
Dụ Hạ có chút ngốc, không hiểu ý của nhân viên cửa hàng.
Nhưng ngay sau đó cô cũng cười theo.
Nhân viên cửa hàng không vạch trần, Lục Nhiên lại hiểu.
Cậu nhìn bộ dáng ngơ ngác của Dụ Hạ, cũng không mở miệng biện giải.
Sau khi tải thông tin vào di động xong, Lục Nhiên cầm theo túi đi ra khỏi cửa hàng di động.
Dụ Hạ đi theo Lục Nhiên ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa, một cơn mưa đột ngột từ bầu trời đen như mực rơi xuống, mưa rơi vừa nhanh vừa vội.
Người đi đường nối đuôi nhau tìm chỗ trú mưa.
Dụ Hạ và Lục Nhiên dừng lại.
Mưa rất lớn, nước mưa rơi trên mặt đất bắn tung toé, ống quần đồng phục của Dụ Hạ lập tức ướt một đoạn.
Đường phố hoàn toàn trắng xoá, bọn họ bị mắc kẹt bởi cơn mưa lớn, không thể rời đi.
Dụ Hạ không mang dù.
Cô nhìn mưa càng lúc càng nặng hạt, có chút không biết phải làm sao.
Mũi chân Dụ Hạ vô thức đá mặt đất.
Bất cứ khi nào cô lo lắng, sẽ có động tác nhỏ như vậy.
Lục Nhiên đứng bên cạnh Dụ Hạ, nhìn biểu cảm của Dụ Hạ.
Dừng một chút, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Dụ Hạ.
"Tôi đi mua dù, cậu ở chỗ này chờ tôi."
Dụ Hạ lắc đầu: "Không cần......"
Dụ Hạ còn chưa nói xong, Lục Nhiên đã trực tiếp vọt vào trong mưa.
Dụ Hạ sửng sốt vài giây, lấy lại tinh thần, hướng về phía sau lưng Lục Nhiên hô lớn: "Lục Nhiên, cậu trở về đi."
Lục Nhiên chạy thẳng về phía trước, giống như căn bản không nghe thấy.
Dụ Hạ dậm chân tại chỗ.
Trong chớp mắt, bóng dáng Lục Nhiên biến mất trong màn mưa, cô cũng không biết đi đâu tìm cậu.
Trời mưa to hơn lúc nãy, Dụ Hạ vẫn không nhịn được nhìn về hướng Lục Nhiên đã chạy.
Nước mưa ập vào, đầu tóc và đồng phục của Dụ Hạ đều có chút ướt.
Gương mặt trắng nõn dính ướt những hạt mưa li ti, nhưng đôi mắt vẫn cứ sáng ngời.
Ánh mắt Dụ Hạ vẫn nhìn về ngã tư.
Lục Nhiên dầm mưa chạy tới một siêu thị gần nhất.
Khi bước vào siêu thị, cả người Lục Nhiên đã ướt đẫm.
Có một giỏ ô che mưa ở lối vào siêu thị, đã bán được vài cái nhưng vẫn còn dư rất nhiều.
Ngón tay Lục Nhiên dừng ở trên dù một hồi, giữa nhiều cái dù như vậy cậu chỉ rút ra một cái.
Cậu cầm dù đi đến quầy thu ngân thanh toán tiền.
Lục Nhiên cầm ô đi về cửa hàng di động, nhưng bước chân cậu vẫn rất nhanh.
Bởi vì Dụ Hạ đang chờ ở cửa hàng di động một mình.
Khi sắp tới cửa hàng, di động trong túi Lục Nhiên đột nhiên vang lên.
Lục Nhiên vừa đi, vừa móc di động từ trong túi ra.
Bên trên hiển thị một dãy số lạ.
Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa.
Dụ Hạ đứng ở cửa, áp di động vào tai, rất rõ ràng cuộc gọi này là của Dụ Hạ.
Lục Nhiên vừa định nhấn nút trả lời, nhưng Dụ Hạ đã nhìn thấy Lục Nhiên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Nhiên, đôi mắt của Dụ Hạ đột nhiên sáng lên, cô nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô cúp điện thoại, vẫy tay về phía Lục Nhiên.
Lục Nhiên dừng lại một hồi.
Đồng phục trên người Dụ Hạ có chút rộng, bị gió thổi phồng lên.
Cô tùy tay vén mái tóc rối bù ra sau tai, không ngừng vẫy tay với Lục Nhiên.
Lục Nhiên lập tức đi về phía Dụ Hạ.
Lục Nhiên cầm ô, khi cách cửa hàng di động còn vài bước, Dụ Hạ đã chạy ra khỏi cửa hàng.
Cô chạy chậm đến dưới dù Lục Nhiên, ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên.
Lông mi Dụ Hạ dính nước mưa, thoạt nhìn ướt dầm dề làm nổi bật đôi mắt sạch sẽ như nước.
Dụ Hạ nhìn thấy cả người Lục Nhiên ướt đẫm, ngọn tóc vẫn còn đang nhỏ nước, không khỏi nhíu mày.
"Cậu nhanh về nhà đi, coi chừng cảm lạnh."
Tiếng mưa sàn sạt rơi xuống mặt dù, có vẻ có chút ầm ĩ.
Giọng nói Dụ Hạ nhẹ, như hoà vào trong mưa.
Lục Nhiên nghiêng dù về phía Dụ Hạ, nước mưa từ dù chảy xuống rơi xuống vai cậu, làm ướt một mảng lớn.
Lục Nhiên không đồng ý: "Tôi đưa cậu về nhà trước."
Dụ Hạ thở dài một hơi, cô biết tính tình Lục Nhiên cố chấp, chỉ có thể theo ý cậu.
Lục Nhiên và Dụ Hạ đi đến bên đường, bắt một chiếc taxi.
Xe taxi chạy thẳng tới cổng tiểu khu Dụ Hạ ở.
Đêm tối lạnh lẽo, Dụ Hạ mở cửa xe ra, gió cuốn theo nước mưa tạt lên mặt cô.
Dụ Hạ vẫn đang cầm chiếc dù trong tay.
Dụ Hạ cầm ô đứng ở trong mưa, cửa xe chưa có đóng lại.
Dụ Hạ cúi người, nghiêng đầu nhìn Lục Nhiên: "Nhanh chóng về nhà, nhớ phải uống thuốc."
Không chờ Lục Nhiên trả lời, Dụ Hạ đã thu dù lại đặt lên ghế xe, rồi nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Dụ Hạ sợ Lục Nhiên sẽ đuổi theo, nên không quay đầu lại mà chạy đi.
Lục Nhiên cầm lấy cây dù kia.
Cậu nhịn không được bật cười.
Cái cách lớp trưởng nhỏ quan tâm đến mọi người, thật là đáng yêu đến mức phạm quy.
......
Lục Nhiên về đến nhà.
Nhìn thấy Lục Nhiên, dì Thẩm cười nói: "Đã về rồi."
Lục Nhiên gật đầu: "Vâng."
Dì Thẩm: "Vừa rồi có một nữ sinh tới tìm cậu." Lục Nhiên giương mắt nhìn bà.
"Nữ sinh đó rất xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt." Ấn tượng của dì Thẩm đối với Dụ Hạ rất tốt.
Nghe thấy dì Thẩm nói, Lục Nhiên giật giật khóe miệng.
Dì Thẩm lại nói: "Con bé mang theo bài tập về nhà cho cậu, còn để lại số điện thoại, bảo cậu về nhà thì gọi điện thoại cho con bé."
Lục Nhiên nhìn trên bàn, bên trái có mấy quyển vở.
Ánh mắt cậu dời về phía bên phải, nơi đó có một tờ giấy.
Cậu nhấc chân bước đến cạnh bàn.
Lục Nhiên cúi đầu, cầm lấy tờ giấy kia, rũ mắt xuống.
Bên trên viết mấy chữ.
"Đây là số di động của tớ, 18xxxxxxxxx."
Tiếp theo là hai chữ, Dụ Hạ.
Lục Nhiên rũ mắt nhìn, ánh mắt rất chuyên chú