Edit by Shmily
--------------------------------
Ở loại chuyện tốn tâm tư đi chơi cùng con gái này, Lục Kiêu Hà không có kinh nghiệm gì, dùng cách nói của anh thì chính là không có hứng thú, nhưng việc này cũng không có nghĩa là Lục đại thiếu gia không biết dỗ dành con gái vui vẻ.
Anh chọn công viên trò chơi Vĩnh Chiết làm điểm đến, theo như Hạ Bỉnh Hàn vỗ ngực cam đoan thì đây chính là thánh địa hẹn hò, phàm là hai người có ý với nhau thì đều tới đây ngồi.
Cho nên lúc hai người bọn họ vừa tới thì có thể thấy được khắp nơi đều có các cặp tình nhân lôi kéo nhau chụp ảnh hoặc trốn ở trong góc khuất hôn môi, cũng có mấy người đùa giỡn chạy xung quanh, có rất nhiều kiểu người khác nhau, Mãn Nhập Mộng quét mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Theo lý thuyết, cô là một cô gái ngây thơ như vậy thì dù ít hay nhiều cũng sẽ có một chút cảm xúc mới lạ đối với chuyện yêu đương này, hoặc cũng muốn hướng tới nó một chút.
Nhưng mà, ánh mắt cô lại chỉ đặt trên tấm biển quảng cáo lẩu cay ở không xa.
Thời điểm Lục Kiêu Hà đi mua bao thuốc lá trở về, Mãn Nhập Mộng đã bưng một hộp lẩu cay ngồi dưới tàng cây ăn.
Thời tiết nóng nực, cô ăn rất chậm, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, lúc ăn thấy thứ ngon thì đôi mắt tròn xoe còn sáng lên.
Anh rút bật lửa ra châm một điếu thuốc, dựa vào dưới tàng cây Hương Chương cách đó không xa nhìn cô, đám người lui tới giống như trở thành phông nền, ngựa xe như nước, nối tiếp nhau đi không ngừng, nhưng Lục Kiêu Hà vẫn có thể từ khe hở nhỏ liếc mắt một cái là nhìn thấy Mãn Nhập Mộng.
Cô đang rũ đầu ăn gì đó, an an tĩnh tĩnh, đôi khi sẽ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh mấy cái, chắc là đang tìm kiếm thân ảnh của Lục Kiêu Hà, có lẽ là tìm không thấy cho nên lại cúi đầu, an tĩnh như cũ ngồi ở ghế dài dưới tầng cây tiếp tục ăn.
Này giống cái gì nhỉ?
Khói thuốc bay mờ ảo, Lục Kiêu Hà nheo lại đôi mắt suy nghĩ sâu xa, đột nhiên cười lên.
A, thật đúng là giống một đứa trẻ đi lạc.
Bất quá lại không khóc không nháo, rất ngoan.
Lục Kiêu Hà ném điếu thuốc vừa mới châm lửa vào thùng rác bên cạnh, đi về phía Mãn Nhập Mộng.
Cô đang đợi anh, anh không muốn để cô chờ lâu.
Từ trên đường cái đối diện tới chỗ của Mãn Nhập Mộng chỉ có khoảng 100 mét, Lục Kiêu Hạ lại bị mấy cửa tiệm tạp hóa của công viên trò chơi gần đó thu hút, ánh mắt anh dừng lại tại một gian hàng có bán cái nơ lớn hình con bướm màu hồng phát sáng.
Đồ chơi trẻ con ngốc nghếch này, ai sẽ mua chứ?
Lục Kiêu Hà dừng vài giây.
Cuối cùng vẫn cầm lấy một cái nơ con bướm kia.
***
Mãn Nhập Mộng ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây chờ Lục Kiêu Hà, anh đi mua thuốc lá, qua một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy về, cô sợ anh tìm không thấy mình, mà bản thân lại lạ trời lạ đất, cho nên cũng không dám đi loạn, chỉ có thể ngồi ở tại chỗ cũ chờ anh.
Chán muốn chết, cô bắt đầu đếm số người đi qua trước mặt mình, lúc đếm tới người thứ 98, một cái bóng ma phủ lên người cô, Mãn Nhập Mộng ngẩng đầu, là một nam sinh xa lạ.
Hắn đứng ở bên cạnh sườn mặt của Mãn Nhập Mộng, đón ánh sáng, ánh mặt trời chói lóa dừng ở trên đỉnh đầu hắn, làm cho đôi mắt Mãn Nhập Mộng đau nhức, cô rũ mắt nhạt giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nam sinh lấy điện thoại ra, cười hỏi: "Chị gái nhỏ, có thể thêm WeChat không?"
Mãn Nhập Mộng thoáng nhìn đám người cách đó không xa, hẳn là đồng bọn của nam sinh này, đang đứng tụ tập nhìn về phía cô, người trước mặt đại khái là bị xúi giục đi tới đây đi.
Cô từ nhỏ tới lớn đều ở nơi như núi Thanh Sầm kia, vòng sinh hoạt vô cùng đơn giản, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy người quen kia, còn chưa từng có người khác phải nào đi xin phương thức liên hệ của cô, nếu đối phương đã trực tiếp như vậy, làm con gái, cô cũng theo lẽ thường hẳn là nên trực tiếp một chút.
Cho nên, Mãn Nhập Mộng thẳng thắn hỏi: "Tại sao phải cho cậu?"
Vấn đề này khiến nam sinh kia có hơi ngây ra, nói gì vậy, bình thường nếu được một người khác phái xin phương thức liên lạc, nếu là một cô gái bình thường thì hẳn sẽ đồng lý cho, mà cho dù không cho thì cũng sẽ tìm một lý do uyển chuyển khác, ví dụ như không có WeChat chẳng hạn.
Nhưng cô lại hỏi: "Tại sao phải cho?"
Cái này làm nam sinh có chút sửng sốt, nụ cười có chút cứng lại: "Bởi vì muốn làm quen với cậu, chúng ta kết bạn đi."
Mãn Nhập Mộng suy nghĩ một chút, cảm thấy mình không có quen bọn họ, cho nên rất thành khẩn nói: "Ngại quá, tôi không muốn cho."
Nói đến đây, ý tứ cự tuyệt đã rất rõ ràng, bạn bè nam sinh đứng ở bên kia cất tiếng cười to: "Tôi nói mà, cậu ta chắc chắn sẽ không xin được, thế mà không tin tôi, cũng không nhìn xem cô gái nhà người ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn là đã có bạn trai rồi."
Nói xong lại cười, dẫn tới người đi đường xung quanh đều hướng về phía này nhìn nhiều thêm vài lần, nam sinh mất hết mặt mũi, có chút không cam lòng: "Cậu thực sự đã có bạn trai?"
Mãn Nhập Mộng nghĩ, nếu cô nói mình không có thì hẳn là sẽ bị hắn dây dưa không dứt, này thực sự rất phiền toái, cô cũng không muốn bị người khác vây xem như vậy, vì thế liền gật đầu: "Có."
"Ở đâu chứ?"
Nam sinh cười lạnh: "Sao lại không thấy anh ta ở bên cạnh cậu, làm bạn trai mà có thể vứt cậu ở đây không quan tâm à? Có người khác phái tới gần cũng mặc kệ?"
Trong giọng nói của hắn đều là ý tứ châm chọc, không biết là đang châm chọc người bạn trai không tồn tại kia của Mãn Nhập Mộng hay là đang châm chọc chính cô, ước chừng là cả hai đi.
Hôm nay nhiều phiền phức thật.
Mãn Nhập Mộng nhíu mày nghĩ.
Nhưng chỉ cần là phiền phức thì luôn sẽ được giải quyết.
Ngay lúc nam sinh nói xong lời này, Mãn Nhập Mộng cũng chuẩn bị trả lời lại một cái mỉa mai thì Lục Kiêu Hà đã lười nhác đi về phía bên này.
Đến gần nam sinh đang chờ Mãn Nhập Mộng trả lời, bả vai bị người ta vỗ mạnh một cái, hắn không kiên nhẫn, cau mày quay đầu, đột nhiên một nắm đấm vung tới đây, trên mặt đau nhức, trước mắt tối sầm ngã xuống mặt đất.
Lục Kiêu Hà nhấc chân bước qua người hắn, cong lưng đem cái nơ phát sáng cài lên đầu Mãn Nhập Mộng, cái nơ lớn hình con bướm đội ở trên đầu cô, thỉnh thoảng còn lóe sáng mấy cái làm cho đôi đồng tử đen nhánh đáng yêu của cô đều đáng yêu dị thường.
Mãn Nhập Mộng sờ sờ nơ trên đầu: "Cho em sao?"
"Ừ."
Lục Kiêu Hà ngồi bên cạnh cô, vẫy tay với bạn bè của nam sinh kia.
Từ lúc anh xuất hiện, khí tràng lạnh như băng khiến cho người ta nhìn thôi đã thấy sợ, nam sinh bị anh đánh một quyền đang che nửa bên mặt không dám hé răng, ngay cả cái răng bị gãy vẫn còn ngậm ở trong miệng, không dám nhổ ra trước mặt Lục Kiêu Hà.
Bạn bè của nam sinh sợ hãi rụt rè đi qua đây, một đám người ban nãy còn hi hi ha ha, hiện tại đều đứng xếp hàng quy củ, cúi đầu khom lưng: "Kiêu...!Kiêu gia."
Lục Kiêu Hà ừ một tiếng, khuỷu tay chống ở trên tay dựa trên ghế: "Học trường nào?"
"...!Đại học Hồ Tích."
Lúc này Lục Kiêu Hà cũng không lên tiếng.
Đám người cũng cúi đầu không dám nhìn anh.
Tuy anh hỏi chuyện không chút để ý, nhưng bọn họ nghe ra được giọng anh rất lạnh, giống như là băng đâm thẳng vào tâm người ta, làm cho đám người nhịn không được phát run.
Cái tên Lục Kiêu Hà của đại học Nam Khánh, người ở Vĩnh Chiết không ai không biết, không ai không hiểu? Đây chính là đại thiếu gia không thể chọc, gây chuyện cũng đừng gây chuyện trước mặt anh.
Hơn nữa anh còn nói rõ ràng như vậy, không phải là muốn nhớ rõ chuyện này để về sau chậm rãi thanh toán sao?
Đám người nuốt nước miếng, càng thêm bất an.
Thời tiết sau giờ Ngọ nóng rực, cũng làm người khác vừa mệt vừa buồn ngủ, Lục Kiêu