Edit by Shmily
-----------------------------
Tiếng sấm ầm ầm thỉnh thoảng vang lên, hạt mưa rơi xuống mặt đất, tưới lên thảm cỏ hoang vu, con diều không biết đã bay đi chỗ nào, Hải Đông Thanh bay bay lảo đảo lắc lư bị thổi về phương xa...
Đây là giấc mộng mà ban đêm Mãn Nhập Mộng mơ thấy, cô mơ thấy buổi chiều ngày hôm qua, chuyện rõ ràng nhất vẫn là sau khi Lục Kiêu Hà hôn cô xong, ôm chặt lấy cô cười nhẹ nói ra câu kia: "Rốt cuộc, cũng hôn được em rồi."
Anh nhìn cô đang phát ngốc, lôi kéo cô chạy vào trong xe, dùng khăn lông lau tóc cho cô, sau đó nhanh chóng lái xe về nhà, sau khi trở về, Mãn Nhập Mộng không hiểu sao liền bị bệnh, có lẽ là bởi vì bị dính mưa, thân thể có chút không thích ứng, cũng có thể là bởi vì nguyên nhân khác.
Trên bàn ăn, Lục Thương hỏi Mãn Nhập Mộng đã cảm thấy khá hơn chưa, cô cũng ngoan ngoãn đáp là đã khá hơn nhiều rồi, kỳ thật cũng không có nghiêm trọng lắm, sau khi trở về ngủ một đêm thì tốt lên không ít, không ra đi lại là bởi vì cô không biết làm cách nào để đối mặt với Lục Kiêu Hà.
Mãn Nhập Mộng cảm thấy bản thân hẳn là nên tức giận, bởi vì anh hôn mình, cướp đi nụ hôn đầu của mình, nhưng cô lại không tức giận, cứ nhớ tới anh, trong lòng lại có cảm giác kỳ diệu khó có thể miêu tả, trong đầu lại càng lung tung rối loạn, cho nên, cô lựa chọn tạm thời trốn tránh.
Chúc Nghệ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cúi đầu ăn cơm, bâng quơ hỏi: "Kiêu Hà, không phải trước đó con đưa Mãn Mãn ra ngoài thả diều sao, sao lại không chăm sóc tốt cho con bé?"
Mãn Nhập Mộng sợ anh nói lung tung, liền nhanh miệng nói trước: "Tiểu Lục gia rất tốt với con, cũng rất quan tâm con."
Lục Kiêu Hà rất có hứng thú buông đũa xuống, nhấc mắt nhìn qua, cô gái nhỏ cũng không biết là do bị bệnh hay là do xấu hổ, khuôn mặt đỏ hồng lên, nói xong câu này liền vội vàng lùa cơm vào trong miệng, Lục Kiêu Hà múc một chén canh, tự mình đẩy tới trước mặt cô, ở bên cạnh cô ngồi xuống.
"Ăn chậm một chút, kẻo nghẹn." Tiếng nói của anh thấp thấp, trong giọng nói chưa chút ý cười cùng ôn nhu, ánh mắt ấm áp nhìn Mãn Nhập Mộng khiến trong lòng cô cảm thấy hốt hoảng.
Không chỉ có Mãn Nhập Mộng cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả già trẻ một nhà này đều sợ đến ngây người, Lục lão gia tử uống được nửa chén canh liền bị sặc một ngụm, thấp giọng ho khan vài tiếng, người hầu nhanh chóng đưa khăn giấy qua, ông lau miệng, ấp úng: "...!Hai...!hai đứa?"
Mãn Nhập Mộng vừa định nói quan hệ của bọn họ rất thuần khiết! Không có quan hệ gì! Tuyệt đối chưa từng hôn môi! Lục Kiêu Hà đã nắm tay cô đứng dậy: "Không phải mọi người vẫn luôn tìm kiếm vị hôn thê cho con sao, cô ấy đi."
Anh kéo người rời đi, Mãn Nhập Mộng quay đầu lại lắc đầu với người nhà họ Lục, tỏ vẻ chuyện không như bọn họ nghĩ, Lục Kiêu Hà duỗi tay ôm lấy hai vai cô ôm vào trong ngực, thấp giọng: "Muốn cắt đứt quan hệ với anh? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đã hôn rồi thì em chính là người của anh."
Mãn Nhập Mộng theo anh đi xa: "Em không có."
Trên đường vẫn luôn giãy giụa, đáng tiếc không thoát được, Lục Kiêu Hà hung hăng ấn lấy eo cô, đem cô đè lên trên tường: "Cho nên, em tính hôn xong là không nhận nữa?"
Cô gái nhỏ rũ đầu, tần suất lông mi rung lên so với ngày thường nhanh hơn nhiều, bộ dáng này, là khẩn trương?
Lục Kiêu Hà nhướng mày, trấn an vỗ vỗ eo cô, lúc chạm tới thân thể mềm mại của cô gái, anh hơi dừng một chút, nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền tới toàn thân, phảng phất như có thứ nhu cầu cấp bách gì đó trong anh cần phải giảm bớt, Mãn Nhập Mộng cảm giác được anh không thích hợp, nhưng lại không thể lui, muốn đẩy ra nhưng lại không mạnh bằng anh.
Bàn tay Lục Kiêu Hà lướt vào trong áo cô, mười ngón tay thon dài ấn ở trên eo cô, lòng bàn tay vuốt ve da thịt có chút non mịn của cô.
"Bé con." Tiếng nói của anh càng thêm thấp, càng thêm trầm, mơ hồ đang khắc chế cái gì đó, rồi lại muốn được đến thứ gì đó, Mãn Nhập Mộng đẩy anh: "Tiểu Lục gia, anh mau buông ra."
Buông ra là tuyệt đối không có khả năng, trải qua quan sát lâu như vậy, Lục Kiêu Hà cảm thấy bản thân không thể lại cứ thế mà buông tha cô, đối với nhóc con khô khan này, anh phải trực tiếp một chút, đơn giản rõ ràng nhất có thể thì cô mới hiểu được, anh thích cô!
Ngay lúc cô đang giãy giụa, Lục Kiêu Hà giơ tay nắm lấy cần cổ của cô, nghiêng đầu khẽ cắn lên cổ cô, đầu lưỡi đảo qua da thịt tinh tế, cả người Mãn Nhập Mộng cứng đờ, Lục Kiêu Hà một đường hôn lên trên, ngậm lấy vành tai cô: "Bảo bối, góc tường có camera."
Mãn Nhập Mộng máy móc nâng mắt lên nhìn, camera 360 độ không góc chết dường như đang nhìn chằm chằm vào hai người họ, thanh âm ác liệt của Lục Kiêu Hà lại vang lên: "Em đoán xem, hiện tại có bao nhiêu người đang xem anh hôn em?"
Anh đã dịch tới trước mắt cô, chóp mũi chạm nhau, hô hấp Lục Kiêu Hà trầm loạn, thanh âm nghẹn ngào hôn lên môi cô, mơ hồ không rõ: "Sau này, em càng trốn, anh sẽ càng không tha cho em."
Mãn Nhập Mộng cũng có chút tức giận, cắn môi anh, "Tê" một tiếng, Lục Kiêu Hà không những không có buông cô ra mà ngược lại càng thêm dùng sức mút lấy đầu lưỡi của cô, Mãn Nhập Mộng nhanh chóng hụt hơi, khuỷu tay dùng sức đánh qua, hai người rốt cuộc cũng kéo ra một chút khoảng cách, cô bi phẫn đan xen, bất đắc dĩ lại không biết mắng chửi người, chỉ mau chóng xoa xoa miệng, dậm chân: "Anh là đồ lưu manh!"
Lục Kiêu Hà đem cô ôm vào trong ngực, cười khẽ không ngừng: "Bé con của anh, sao tới tức giận mà cũng đáng yêu như vậy."
Mãn Nhập Mộng gấp đến độ muốn đấm anh, anh cũng không né, mặc cho cô xả giận: "Ừ, bảo bảo ngoan."
Anh dỗ dành, cũng cười cười, mười phần nuông chiều cùng sủng nịnh.
Người ngồi trước màn hình theo dõi:...??
Lục Thương: Đừng nói cho ai biết thằng đó là cháu trai của ta!
Vợ chồng Lục gia: Tên lưu manh này không phải con trai chúng tôi!
***
Kết quả thi đấu mỹ thuật đã có, không hề ngoài ý muốn, Mãn Nhập Mộng là quán quân, người của Lục gia được hưởng vinh dự, tranh nhau khen Mãn Nhập Mộng, Mãn lão gia tử cũng gọi điện thoại tới cảm ơn sự chiếu cố của Lục Thương, sau khi ôn chuyện lại quan tâm tới cháu gái một chút.
Ngày nghỉ cuối cùng, Mãn Nhập Mộng được người nhà họ Lục tổ chức tiệc chúc mừng, Nhiễm Bích với Văn Duyệt cũng nghe nói tới việc này, đều muốn tới chúc mừng cô, hai người tới Lục gia liền ồn ào một trận, suýt chút nữa động tay động chân ngay tại đây, sau đó có Tiếu Hạ chạy tới ngăn cản, đem Mãn Nhập Mộng đoạt đi trước.
Văn Duyệt với Nhiễm Bích lúc này mới thu binh lại, bốn người chọn một nơi uống vài chén, trên đường trở về, Mãn Nhập Mộng gặp được người quen, là Ninh Giải Hàng.
Lần trước hắn bị Lục Kiêu Hà đánh, vết thương trên đầu còn chưa đỡ, đại thiếu gia này không an ổn ở nhà dưỡng thương đi, chạy ra đây làm gì?
Mãn Nhập Mộng thu mắt, Ninh Giải Hàng lại gọi cô lại: "Nghe nói em được giải quán quân giải đấu mỹ thuật quốc tế."
Ngữ khí này cũng không giống như tới tìm phiền toái, Mãn Nhập Mộng dừng chân lại nhìn qua: "Phải, sao anh biết?"
Ninh Giải Hàng dựa vào xe, không được tự nhiên dịch ánh mắt qua chỗ khác: "Tôi muốn biết thì biết."
"Ồ." Mãn Nhập Mộng lại muốn đi.
Ninh Giải Hàng gọi cô: "Chúc mừng, họa sĩ lớn tương lai."
Mãn Nhập Mộng ừ một tiếng, vẫn tiếp tục đi về phía trước, Ninh Giải Hàng đuổi theo: "Nghe nói gần đây có cái quán bar không tệ, mời em uống vài ly?"
Nhiễm Bích quay đầu cười: "A, Ninh thiếu gia có ý tứ gì đây, tôi chưa thấy ai mời người lần đầu là vào quán bar đâu, anh muốn làm gì?"
"Tôi có thể làm gì." Ninh Giải Hàng cũng nhíu mày: "Đừng dùng cái tư tưởng xấu xa của cô áp lên tôi."
"Anh nói cái gì đấy, muốn đánh nhau à." Nhiễm Bích bắt đầu vén tay áo, Ninh Giải Hàng cười lạnh: "Mãn Nhập Mộng, tôi là thật lòng muốn chúc mừng em, cũng cho là lần trước em cứu tôi, tôi báo đáp em đi, về sau chúng ta liền nước sông không phạm nước giếng, nếu hôm nay em không đồng ý, sau này tôi vẫn sẽ còn tới tìm em, tôi không muốn thiếu nợ nhân tình này của em, đây không phải là phong cách của Ninh Giải Hàng đây."
Nói xong hắn liền đi, Mãn Nhập Mộng nhíu mày: "Vậy đi thôi, bất quá sau này anh cũng không nên tới tìm tôi."
Nói như ai cũng muốn gặp cô không bằng, Ninh Giải Hàng khinh thường gật đầu, đem xe lái qua đây, chở đám người tới quán bar gần đó.
Quán bar này so ra thì kém hơn quán bar Hải Đăng của Lục Kiêu Hà, nhưng cũng không tệ, bất quá từ trước tới nay Mãn Nhập Mộng đều không quá thích ứng với hoàn cảnh ồn ào nhốn nháo, Ninh Giải Hàng tựa hồ cũng đã nhìn ra, cho người chuẩn bị một căn phòng an tĩnh.
Hạ Bỉnh Hàn đang ôm nữ bồi rượu cười đến xuân tâm nhộn nhạo thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đạp đạp Đinh Khải Trạch bên cạnh: "Đó có phải là Mãn Mãn không?"
Đinh Khải Trạch đem cô gái nũng nịu định dựa qua đây đẩy ra: "Mãn Mãn ngay cả quán bar Hải Đăng còn không tới, sao lại tới nơi này, em ấy ở trong lòng tao tựa như tiên nữ trên trời, không nhiễm trần tục."
Hạ Bỉnh Hàn chậc một tiếng: "Sao mày lại có bộ dáng y như Kiêu gia của tao thế."
"Anh ấy làm sao?"
Hạ Bỉnh Hàn nói: "Si ngốc đi, gần đây treo bên miệng đều là em gái tiểu Mãn, một tiếng lại một tiếng bé con, thật sự là sến không chịu được, tao còn nghi là anh ấy thích kiểu sến sủa như vậy cơ."
"Ôi mẹ!" Hạ Bỉnh Hàn ngồi dậy, vỗ đùi: "Lục Kiêu Hà rất có thể đã thật sự thích tiểu Mãn, điện thoại đâu, đưa điện thoại cho tao, để tao gọi điện thoại cho anh ấy.
Tiểu tử Ninh Giải Hàng kia còn dám đoạt bé con của Kiêu gia nhà chúng ta, chờ chết đi là vừa."
Điện thoại của hắn sớm đã vứt đi đâu không nhớ, Đinh Khải Trạch cho người lấy một cái điện thoại mới tới đây, ném qua: "Bên người Mãn Mãn có cái đồ pê đê chết tiệt Văn Duyệt kia rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cô ta có thể đánh nhau."
Hạ Bỉnh Hàn ấn số: "Mày bị cô ta đánh rồi?"
"Đừng nói nữa." Đinh Khải Trạch ai oán nhắm mắt lại: "Học không thuộc Marx, trở tay chính là một cái tát, cô ta nói nếu tao còn không thuộc thì sau này sẽ dùng gạch đập tao."
"Mày mẹ nó có chút tiền đồ được không, còn bị con gái đánh! Đi ra ngoài đừng nói mày là anh em của tao đấy, tao không gánh nổi đâu!"
Đinh Khải Trạch chậm rãi đáp: "Đàn ông tốt không đánh con gái."
Điện thoại của Hạ Bỉnh Hàn được đáp thông, hoàn cảnh ầm ĩ, hắn lớn giọng gọi tên Lục Kiêu Hà, Lục Kiêu Hà đã quá quen với cuộc điệu thoại như vậy rồi, tám chín phần mười đều là hai người bọn họ tiêu xài hết tiền trong thẻ để tán gái, gọi điện thoại tới bảo anh chuyển cho chút tiền, Lục Kiêu Hà nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại: "Đợi lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho, đừng quấy rầy tôi ngủ."
Nói xong anh liền cúp máy, Hạ Bỉnh Hàn gọi lại thì điện thoại đã bị tắt, Hạ Bỉnh Hàn nhảy dựng lên: "Mày mau đi tìm Kiêu Hà đi, tao đi nghe ngóng bọn họ một chút, thật tuyệt, bé con của anh ấy, hai chúng ta gấp đến độ như thái giám rồi mà anh ấy còn có thể ở nhà ngủ ngon được."
Đinh Khải Trạch bò dậy, nữ bồi rượu bên người muốn túm lấy quần áo hắn, bị hắn bực bội kéo ra, Hạ Bỉnh Hàn nhíu mày: "Người anh em gần đây nóng nảy nha, làm sao thế?"
Hắn xoa nhẹ giữa mày: "Còn không phải là bị Văn Duyệt làm cho tức giận sao, tao đi trước đây."
Đi được mấy bước lại quay đầu dặn dò Hạ Bỉnh Hàn: "Văn Duyệt cũng coi như là bà con với tao, tý nữa nếu có lỡ xảy ra chuyện gì thì đừng so đo quá nhiều với cô ấy, nha đầu đó đầu óc không nhanh nhạy cho lắm, mày cứ coi cô ấy như bị thiểu năng trí tuệ đi."
Hạ Bỉnh Hàn nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, gật gật đầu.
Ba người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, bây giờ hai người anh em đều bị phụ nữ làm cho sứt đầu mẻ trán, Hạ Bỉnh Hàn đột nhiên sinh ra cảnh giới siêu thoát, phụ nữ à, vẫn là nên chơi đùa một chút mới tốt, để bụng một chút sẽ dễ dàng hao tổn tinh thần, hắn cũng không muốn hao tổn tinh thần.
***
Trong phòng an tĩnh đến có chút xấu hổ.
Ninh Giải Hàng với Mãn Nhập Mộng xem như có chút mâu thuẫn, những người khác lại không quá quen biết anh ta, tuy nói đều là người trong một giới, nhưng ngày thường cũng không có tiếp xúc gì.
Văn Duyệt chạy tới chọn bài hát, Nhiễm Bích với Tiếu Hạ cũng đi qua, đem không gian nói chuyện để lại cho hai người, Mãn Nhập Mộng cố tình ngồi xa một chút, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lại nghe bọn họ ca hát, Ninh Giải Hàng cũng không nói lời nào, bất quá anh ta lại đang đọ sự im lặng với Mãn Nhập Mộng, đương nhiên là không so nổi, nhịn không được liền mở miệng trước: "Em ở Lục gia thế nào?"
Mãn Nhập Mộng không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi cái này, kinh ngạc nhìn qua: "Rất tốt."
Lại là một mảnh im lặng, Ninh Giải Hàng lại lần nữa tìm đề tài: "Em vẫn luôn ở núi Thanh Sầm?"
"Ừm."
Vừa lúc Văn Duyệt bên kia cầm micro, gào lên: "Núi lớn con cháu hơ hơ ~~~" lên không nổi nữa, cô ấy cúi đầu ho khan một trận, Nhiễm Bích đoạt lấy micro, tiếp tục quỷ khóc sói gào.
Mãn Nhập Mộng:...
Ninh Giải Hàng:...
Cứ cảm giác bên cạnh cô đều toàn đứa ngốc, chỉ có cô là bình thường vậy.
Anh ta đẩy trái cây qua: "Nếu muốn tôi trả nợ nhân tình, em cứ ngồi không như thế bảo tôi phải làm thế nào?"
Mãn Nhập Mộng lắc đầu: "Bạn của tôi chơi vui, tôi liền vui, tôi không biết hát, cũng không biết uống rượu."
"Ăn chút gì đi."
Cô lặng lẽ vuốt bụng, phát giác nó hơi phình lên, thật sự ăn không nổi nữa, vì thế liền thất vọng lắc đầu: "Tôi vừa mới ăn no, cảm ơn."
"..." Ninh Giải Hàng cảm thấy bản thân bị sự đáng yêu