Edit by Shmily
--------------------------------
Mãn Nhập Mộng ở trong bệnh viện dưỡng bệnh hai ngày sau liền được ra viện, trường học đã chính thức khai giảng, cô cũng chuẩn bị vào học.
Bất quá qua sự cố dã ngoại trước đó, cô với Thư Dao đã trở thành đối tượng thảo luận sôi nổi của toàn bộ sinh viên trong trường, theo cách nói của Thư Dao thì bởi vì cứu cô ta nên Mãn Nhập Mộng mới rơi xuống vực.
Bất quá Văn Duyệt với Nhiễm Bích ở trường học cũng không nhàn rỗi, Mãn Nhập Mộng nằm viện hai ngày, lời Thư Dao nói đã bắt đầu không còn tác dụng nữa, không ít người nghi ngờ cô ta là thấy chết không cứu, cho nên đối với cô ta ngày càng chán ghét cùng cô lập.
Mãn Nhập Mộng tới lớp rồi mới nghe được chuyện này, chỉ cười nhạt, kỳ thật đều là sinh viên cùng một trường, đáng giá phải đấu đá qua lại như vậy sao? Bổn phận của sinh viên vẫn là học tập mà thôi.
Đề tài giữa cô với Thư Dao là một chuyện, còn có một đề tài khác là tin đồn giữa cô với Lục Kiêu Hà.
Giữa trưa lúc cùng nhau ăn cơm, tính cả Tiếu Hạ, bốn người ngồi chung một bàn ăn.
Các cô dò hỏi qua thấy thân thể của Mãn Nhập Mộng không có gì trở ngại nữa, lúc này đề tài mới rẽ trái rẽ phải mấy lần, cuối cùng liền hướng tới chuyện kia.
Nhiễm Bích chọc cơm, thử hỏi: "Cậu không phải thật sự hẹn hò với Lục học trưởng đó chứ."
Mãn Nhập Mộng dừng một chút, lắc đầu.
Văn Duyệt chậc một tiếng: "Cho dù bây giờ chưa hẹn hò thì tớ đoán cũng sắp rồi.
Cậu không biết đâu, mấy ngày cậu mất tích, Lục học trưởng đều như sắp phát điên rồi.
Mỗi lần bọn tớ tới bệnh viện thăm cậu, đều là anh ấy canh giữ ở mép giường của cậu.
Mãn Mãn của tớ à, cái ánh mắt kia, ôn nhu cực độ, vô cùng vô cùng che chở đó!" Văn Duyệt nói tới nổi cả da gà: "Bộ dáng kia quả thực là yêu cậu tới thảm rồi, chậc chậc, tớ cũng chả tả nổi đâu!"
"Nào có khoa trương như cậu nói chứ."
Mãn Nhập Mộng cho một miếng cơm vào miệng, bất quá lại có chút thất thần, ăn mà không thấy vị gì.
Văn Duyệt với Nhiễm Bích không tinh tế như Tiếu Hạ, cô ấy gõ bàn: "Ăn cơm trước đi."
An tĩnh trong chốc lát, Tiếu Hạ lại lên tiếng trước: "Nghe nói Ninh Giải Hàng bị người ta đánh."
"Chuyện khi nào thế?"
"Cách đây vài ngày, nghe nói là tối hôm hắn mời chúng ta uống rượu ấy." Cô ấy nhìn Mãn Nhập Mộng, cười đến ái muội: "Cũng không biết là bình dấm chua nhà ai đổ, chậc, chua quá nha~"
Mãn Nhập Mộng đỏ mặt: "Không có bằng chứng nào cả, sao có thể nghi ngờ tiểu Lục gia chứ?"
Tiếu Hạ cười khẽ: "Chị cũng có nói là Lục học trưởng đâu, là trong lòng em có quỷ đi."
Mãn Nhập Mộng vùi đầu ăn cơm, chỉ là sắc mặt hồng hồng đã tiết lộ nỗi lòng của cô, ba người còn lại cắn đũa ha ha cười, khó có được khi thấy Mãn Nhập Mộng bình tĩnh trước kia lại có bộ dáng của cô gái nhỏ mười tám, mười chín tuổi như vậy, xem ra là yêu rồi nha.
Ăn cơm xong cô liền chuồn êm, thật sự nhìn không nổi ba người bọn họ lải nhải bát quái nữa.
Tới giữa trưa, mặt trời rực rỡ lên cao, trong trường không nhiều người, sinh viên cơ hồ đều đã trở về kí túc xá.
Mãn Nhập Mộng tùy tiện tản bộ trên con đường nhỏ, đi càng sâu vào trong thì càng nghe thấy mấy thanh âm kỳ quái, là tiếng tay đấm chân đá và xin tha.
Sao cô cứ gặp phải mấy chuyện như thế này nhỉ?
Cô cũng không vội rời đi, từ từ tiến về phía trước, trong một góc có một đám nữ sinh đang đấm đá một người nào đó.
Người nằm trên mặt đất xem ra là bị đánh rất nặng, cũng không còn sức kêu to nữa, Mãn Nhập Mộng đại khái cũng đoán được nữ sinh kia là ai rồi.
Bên cạnh có tàn thuốc rơi xuống, Trần Viên dựa lưng vào tường thờ ơ lạnh nhạt, như vậy người trên mặt đất hẳn là Thư Dao rồi.
Mãn Nhập Mộng không xa không gần nhìn, Trần Viên quay đầu qua nhìn: "Nhìn cái gì mà nhìn? Có phải lại muốn ra vẻ anh hùng nữa hay không."
"Sao có thể chứ."
Mãn Nhập Mộng liếc mắt nhìn xung quanh, tìm một tảng đá ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung xem trận ẩu đả này: "Cậu ta thiếu chút nữa đã hại chết tôi mà."
"Tôi còn tưởng cô lại muốn đồng tình với nó chứ, tôi nói cho cô này, loại tiện nhân như Thư Dao này ấy, phải đánh gần chết mới thôi.
Lúc trước cô không nên cứu cô ta, để cô ta chết đi mới tốt." Điếu thuốc trong tay Trần Viên đã cháy xong, cô ta ném ở bên chân, cũng nắm chặt nắm đấm tự mình ra trận.
Mãn Nhập Mộng không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy.
Thư Dao nghe thấy thanh âm của cô, vươn hai tay đang che đầu ra, vươn tay cầu cứu, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, "Cứu tôi!"
Mãn Nhập Mộng vẫn không nhúc nhích, biểu tình đạm mạc.
Thư Dao khóc thành tiếng: "Cầu xin cậu! Cứu tôi..."
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."
Cô rũ mắt nghịch nghịch móng tay mình, nhạt giọng nói: "Nhưng tôi không muốn tự mình động thủ, sợ làm dơ chính mình.".
||||| Truyện đề cử: Tình Cảm Chân Thành |||||
Thư Dao nghe đến sửng sốt, đờ đẫn nhìn thiếu nữ ngồi dưới ánh mặt trời kia, cô vẫn xinh đẹp bắt mắt như vậy, cho dù lời nói có là những điều lạnh lẽo nhất trên đời đi nữa thì vẫn cứ ôn nhu như vậy.
Nhưng bản thân cô ta thì sao, lại chỉ như một con kiến con, sinh ra bị người khác giẫm đạp xem thường, trước sau cũng chỉ có thể tránh dưới cái bóng của Trần Viên.
Cô ta không thể ra ánh sáng, ánh sáng cũng không chấp nhận cô ta! Nhưng mà vì sao chứ? Cô ta rõ ràng đã rất nỗ lực mà, nỗ lực làm được những điều mẹ mình muốn, nỗ lực làm cho cha thích mình, nhưng chung quy thì cô ta vẫn là kẻ mặc người xâu xé!
Một tầng hơi nước khiến hai mắt cô ta trở nên mơ hồ, ngay cả thân ảnh Mãn Nhập Mộng cũng không thấy rõ nữa, Thư Dao liều mạng trợn to mắt, giống như không cảm giác được đau đớn trên người, chỉ hướng về phía Mãn Nhập Mộng rống giận, "Mày thực sự muốn nhìn tao bị bọn chúng đánh chết sao!?"
"Bọn họ sẽ không đánh chết cậu, mọi người đều là người trưởng thành rồi, điểm độ lượng này bọn họ sẽ nắm chắc."
Mãn Nhập Mộng đứng dậy, ánh sáng lọt vào mắt cô, đâm đến cô hơi nheo mắt lại: "Kỳ thật tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, cậu oán giận, cậu ghen ghét, chỉ biết tự oán tự trách.
Cậu không biết rằng, kỳ thật thứ cậu có được đã nhiều hơn rất nhiều so với một số người, nhưng mà cậu lại không cảm thấy thỏa mãn, cậu luôn muốn càng nhiều hơn nữa.
Trời cao không thể thỏa mãn cậu, cậu liền cảm thấy bản thân hẳn là phải không từ mọi thủ đoạn đi tranh đi đoạt, nhưng mà đừng quên rằng, đồ không thuộc về cậu thì vĩnh viễn sẽ không thuộc về cậu, cậu có hao hết tâm tư chiếm đoạt nó cũng vô dụng mà thôi.
Kỳ thực nỗ lực là chuyện tốt, chỉ là cậu lại có một ý nghĩ xấu trong đó, càng làm càng sai, hiện tại thì hay rồi, làm cho ai ai cũng hận cậu.
Thư Dao, cậu vui vẻ sao?"
"Tao vui vẻ! Tao nguyện ý!"
Cô ta cắn răng, phun ra một ngụm nước bọt: "Mãn Nhập Mộng! Tao thật sự hối hận, tối ngày hôm đó tao nên cho mày một dao rồi mới đẩy mày xuống vực mới đúng.
Không nghĩ là mày mạng lớn tới vậy, còn có thể trở về!!"
"Tôi đương nhiên sẽ sống trở về, tôi phải trả về để nhìn xem cậu thảm hại đến mức nào chứ." Mãn Nhập Mộng mím môi, nhìn Trần Viên: "Đừng đánh chết, cho dù Lục Kiêu Hà bảo chị động tay thì chị cũng đừng nghĩ rằng đánh chết cô ta là có thể ăn vạ trên đầu anh ấy.
Trần Viên, nếu chị hận cô ta như vậy, không bằng giữ lại chậm rãi dạy dỗ đi, dù sao sau này ở trong trường sẽ không có ai cản chị nữa."
Trần Viên có chút ngoài ý muốn: "Cô biết là do Lục học trưởng phân phó à?"
"Khó đoán lắm sao?"
Cô xoay người đi ra ngoài: "Tôi với anh ấy đều giống nhau, đều không muốn làm bẩn tay mình, nhưng mà tôi nghĩ chị sẽ không ngại, cho nên liền giao cho chị đấy."
Trần Viên đương nhiên không ngại, cô ta thậm chí còn ước gì một ngày có thể đánh Thư Dao 800 gậy, lúc Lục Kiêu Hà tới tìm mình, cô ta có chút ngoài ý muốn.
Cô ra rất rõ Lục Kiêu Hà là muốn trút giận thay Mãn Nhập Mộng, trong lòng ghen ghét nhưng đồng thời lại cao hứng nhiều hơn, có Lục Kiêu Hà chống lưng, dù cô ta có lăn lộn Thư Dao thế nào đi nữa thì làm gì còn ai có thể làm gì cô ta!
Chỉ là cô ta vẫn xem nhẹ Mãn Nhập Mộng rồi, cô nàng này tuyệt thật đấy, không xuyên qua cổ đại tham gia cung đấu thì thật đáng tiếc.
Trần Viên trào phúng cười lạnh một tiếng.
Rút thần trí về, lại hung hăng đạp Thư Dao một chân, hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.
Dù sao Thư Dao cũng đã đắc tội cả Lục gia và Mãn gia, tương đương với việc đối nghịch với đại học Nam Khánh, thời gian ở đây cũng không còn nhiều nữa, có thể đánh nhiều thêm mấy cái thì Trần Viên tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
***
Mãn Nhập Mộng một mình lắc lư ở trong trường học một lúc lâu, suy nghĩ xem có nên đi nói chuyện với cô phụ trách ở trong trường một chút để trường có thể sắp xếp cho cô một phòng kí túc xá để nghỉ ngơi hay không, bằng không trưa nào cũng phải chạy qua chạy lại giữa Lục gia với trường học, thật sự rất phiền toái.
Đang nghĩ ngợi, trên đầu cô bị thứ gì đó nhẹ đụng phải.
Ngẩng đầu, là một hộp dâu tây, bị treo vào một sợi dây móc với một cành cây, mà người cầm cành cây lại là Lục Kiêu Hà đang đứng ở trên ban công.
Anh nhìn cô gái đang ngửa đầu xem mình, tay động động, cần câu đưa hộp dâu tây tới trước mặt cô, Mãn Nhập Mộng đang muốn duỗi tay đi lấy, cần câu lại thu trở về, cô hụt phải hư không.
"Tiểu Lục gia đang làm gì thế?"
Anh cười rộ lên, chống cánh tay lười nhác dựa vào trên ban công, nhìn cô: "Trêu mèo con."
"..."
Đôi mắt Mãn Nhập Mộng chỉ chăm chăm nhìn vào hộp dâu tây: "Anh như vậy là không đúng."
"Không đúng chỗ nào?"
Mãn Nhập Mộng nghiêm trang: "Anh buộc cái hộp có chắc không? Không được để dâu tây rơi xuống đất đâu, không thì phí lắm." Cô nhìn Lục Kiêu Hà cứ lắc lư qua lại, càng sốt ruột, đuổi theo dâu tây: "Ai, anh làm sao vậy! Hộp dâu tây ngon như vậy, làm rơi thì phải làm sao bây giờ?"
Lục Kiêu Hà cầm cần câu vừa thu lại thả ra, Mãn Nhập Mộng nhảy dựng lên đoạt lấy, đoạt không được.
Lặp lại vài lần tiền tức giận, tức giận đến ngồi xổm ở góc tường.
Lục Kiêu Hà nhướng mày, giận rồi?
Anh đem dây thả dài ra, dâu tây đung đưa trước mặt cô, tròng mắt đen nhánh của Mãn Nhập Mộng cũng chuyển động qua lại theo hộp dâu tây, nhưng mà lại không đoạt nữa.
Lục Kiêu Hà cũng không nóng nảy, không chút để ý nói: "Bé con, thật sự không c ần sao?"
Mãn Nhập Mộng quay mặt đi, Lục Kiêu Hà lại đem hộp dâu tây kia đung đưa tới trước mặt cô, dỗ dành: "Còn có socola đó, bảo bối."
Mãn Nhập Mộng ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, hừ một tiếng, Lục Kiêu Hà nhíu mày, thật sự giận rồi sao? Anh nhìn đồ ăn vặt trong túi, nghĩ thầm, có nên mua nhiều một chút dỗ cô hay không.
Đột nhiên, Mãn Nhập Mộng túm lấy hộp dâu tây trước mặt, từ trên mặt đất nhảy dựng lên: "Bắt được rồi!"
Cô gái nhỏ hân hoan cười rộ lên, bộ dáng thật giống như con mèo lười túm được cái hộp cá hộp vậy, cô nói bắt được, Lục Kiêu Hà lại cảm thấy thứ cô bắt được không phải dâu tây, mà là...!tâm anh.
Anh xuống lầu, Mãn Nhập Mộng chạy tới: "Anh đi xem vịt với em đi, vài ngày rồi em chưa được gặp chúng."
Cô thấy đồ ăn vặt trên tay anh, thò đầu qua: "Cho em sao?"
"Ừ."
Lục Kiêu Hà nắm tay cô, Mãn Nhập Mộng giật mình: "Tiểu Lục gia, đây là trường học."
"Bé con, anh còn mua kem, socola, kẹo sữa, bánh kem nhỏ, còn có khoai tây chiên vị em thích nhất..." Anh chậm rãi nói, thanh âm khàn khàn tràn đầy mê hoặc.
Mãn Nhập Mộng nào còn nhớ tới chuyện bị anh nắm tay, một lòng chỉ đặt lên chuyện ăn uống, nhìn chằm chằm túi đồ ăn kia, lặng lẽ nuốt nước miếng: "Vậy chúng ta đi nhanh thôi."
Một đường đi, Mãn Nhập Mộng vừa nhét dâu tây vào miệng, đột nhiên nhớ tới Lục Kiêu Hà bên cạnh, cô cầm một quả đưa qua: "Tiểu Lục gia cũng ăn đi."
"Nỡ sao?"
Ánh mắt anh dừng trên đôi môi đỏ tươi sau khi ăn dâu tây của cô, nổi lên vài phần tà khí.
"Có sao đâu, anh mua cho em mà, sao có thể tiếc được."
Lục Kiêu Hà ôm lấy hai má cô, làm môi cô hơi chu ra.
Mãn Nhập Mộng chớp chớp mắt, miệng nói không rõ: "Làm gì vậy?"
Anh túm cô qua, nắm cằm cô hôn lên, đầu lưỡi đảo một vòng trong miệng cô, hung hăng chà xát môi dưới của Mãn Nhập Mộng: "Ăn như vậy mới thú vị."
Mãn Nhập Mộng thu tay lại, ngốc ngốc đem dâu tây bỏ vào trong miệng, Lục Kiêu Hà thấy cô ngây người ra, nhẹ điểm vào giữa mày cô: "Sao vậy?"
"Tiểu Lục gia, sao anh cứ thích hôn vậy.
Em không thể đề phòng, anh như vậy là không hay." Cô ngồi xuống ghế dài, lại nhét dâu tây vào miệng, miệng phình ra, giống như để giảm bớt sự khẩn trương của mình: "Anh làm vậy em sẽ loạn, cũng dễ khiến người khác hiểu lầm."
"Nói xem em loạn như thế nào nào?"
Mãn Nhập Nhập nhìn chằm chằm về phía trước, dư quang thoáng nhìn Lục Kiêu Hà bên cạnh, anh cũng không thúc giục, lười biếng dựa vào bên cạnh cô, mười ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, áo sơ mi vén lên tận khuỷu tay, dù bận vẫn ung dung chờ cô nói chuyện.
Cô do dự trong chốc lát, vẫn nói: "Anh đừng đối tốt với em như vậy, em sẽ không nhịn được muốn dựa dẫm vào anh."
Bốn phía giống như an tĩnh đi, cô đại khái không nên nói như vậy mới đúng, nhanh chóng cầm dâu tây bỏ vào trong miệng: "Em nói bừa thôi, anh đừng để ở trong lòng."
Quả nhiên, đợi vài giây cũng không nghe thấy