Edit by Shmily
-------------------------------
"Trời nóng quá.
" Mãn Nhập Mộng bình tĩnh nói.
Cũng không hẳn, nhiệt độ hôm nay có 32 độ.
Lục Kiêu Hà rũ mắt nhìn cô, hồi lâu sau cũng không nói chuyện.
Cô gái nhỏ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào vị trí ngực anh, lông mi ngẫu nhiên nhẹ nhàng rung động một chút, trước sau cũng không có ngẩng đầu liếc anh một cái.
Bộ dáng ngô nghê, miễn bàn tới việc có mưu mô gì không.
Lục Kiêu Hà giơ tay vuốt sống mũi, đại khái là vì thời tiết thật sự quá nóng, trong người anh có một cỗ hỏa khí, bất ổn, phiền!
Anh xoay người trở về, Mãn Nhập Mộng nói với theo bóng anh: "Tiểu Lục gia đi thong thả.
"
Biết chỗ nào không thích hợp rồi.
Cô nhóc họ Mãn này đối với tất cả mọi người trong Lục gia đều rất thân mật, chỉ duy nhất đối với anh là không giống nhau.
Lục Kiêu Hà có tiếng là lạnh nhạt đối với người khác, mà cô lại quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến không hề gợn sóng, này có vẻ có chút không để anh vào mắt.
Anh dừng chân quay đầu nhìn Mãn Nhập Mộng đã đóng cửa phòng ngủ lại, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hạ Bỉnh Hàn: "Gửi địa chỉ cho tôi.
"
Hạ Bỉnh Hàn rất nhanh đã trả lời: "Số 1356, đường Đông Phong, người anh em, bọn em sẽ để lại cho anh món hàng ngon nhất!"
Mặt Lục Kiêu Hà không biểu cảm, tắt điện thoại vào nhà ngủ.
***
Mãn Nhập Mộng không nghĩ tới chỉ đi dạo trong hoa viên tìm nơi vẽ vật thực thôi mà cũng có thể gặp được Lục Quý Lễ với Chúc Nghệ đang cãi nhau, nhất thời có chút ngây người, lặng lẽ hoạt động bước chân muốn quay về.
Chúc Nghệ gọi cô lại: "Mãn Mãn?"
Mãn Nhập Mộng dừng chân, quay đầu nhìn qua: "Dì Chúc.
"
Chúc Nghệ nhìn giá vẽ cùng dụng cụ vẽ tranh trong tay cô: "Sao không bảo giúp việc bê giúp con?"
"Không sao ạ, con bê được.
" Lúc Mãn Nhập Mộng đáp lời, Lục Quý Lễ đã tức giận rời đi.
Chúc Nghệ hỏi cô: "Con ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi ạ.
"
Mãn Nhập Mộng nói chuyện rất nhỏ nhẹ, bộ dáng ngoan ngoãn: "Dì Chu nấu mì sợi cho con, ăn rất ngon.
"
"Ừ, thời tiết buổi sáng có chút lạnh, đừng để bị cảm.
" Chúc Nghệ vỗ vỗ đầu cô, nghiêng người rời đi.
Mãn Nhập Mộng rất bội phục người phụ nữ này, chuyện làm ăn của bà rất tốt, về tới nhà cãi nhau với chồng cũng có thể lấn át được.
Chỉ là từ lúc Mãn Nhập Mộng vào ở trong Lục gia, cô đã thấy hai vợ chồng này cãi nhau không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều là dì Chúc thắng, chú Lục có rất nhiều lúc cãi tới mặt đỏ tai hồng, không thể tìm thấy lời nào đáp lại nữa.
Mà người của Lục gia phảng phất đã thành thói quen.
Mới đầu Mãn Nhập Mộng cũng xem tới trợn mắt há mồm, vô cùng khó hiểu, Lục lão gia tử lại không thèm để ý: "Cứ để cho bọn họ cãi đi, cãi hai mươi mấy năm rồi, chắp vá nhiều rồi, còn có thể ly hôn sao.
"
Lục Kiêu Hà lại càng lạnh nhạt hơn.
Sau đó Mãn Nhập Mộng mới biết được, thì ra việc cãi nhau này là tình thú giữa vợ chồng hai người, mỗi lần cãi xong, chẳng phải là chú Lục phải tung ta tung tăng đi dỗ vợ sao, có đôi khi dì Chúc không để ý tới, chú Lục tất nhiên là sẽ bỏ hết công việc ra sau đầu, đi theo sau lưng vợ nịnh nọt khoe mẽ.
Lục lão gia tử từng tiết lộ cho Mãn Nhập Mộng biết, Lục gia bọn họ là sợ vợ di truyền, nhớ năm đó lúc bà nội Lục còn sống, vợ chồng ông bà cũng vô cùng ân ái.
Nhưng Mãn Nhập Mộng nhớ tới Lục Kiêu Hà, thật sự không tưởng tượng ra bộ dáng sợ vợ của anh là như thế nào, vợ anh sợ anh mới tương đối bình thường đi.
Mãn Nhập Mộng nghĩ đến mơ hồ.
Vừa lơ đãng đi thêm hai vòng ở trong hoa viên.
Ánh mặt trời lúc tám, chín giờ sáng không quá gắt, hoa trong hoa viên lại như héo mà rũ đầu, không hề có sinh khí, đám người hầu cầm vòi hoa sen tưới nước, hoàn toàn không thể cứu vớt được mấy bông hoa bị nóng đến héo xuống.
Thấy tình cảnh như vậy, Mãn Nhập Mộng nhíu mày, nhất thời mất đi dục vọng vẽ vật thực, dứt khoát đi theo đám người hầu tới vườn hoa tưới nước.
Vườn hoa của Lục gia rất lớn, ước chừng mấy trăm mét vuông, liếc mắt một cái là nhìn thấy đủ loại hoa khác nhau, rất đẹp, có điều bị phơi ở dưới ánh mặt trời như vậy thì phần lớn đều không thể sống.
Mãn Nhập Mộng nâng cánh tay lên phía trước tưới nước, nơi không với tới thì sẽ bước lên trước vài bước, ai biết dưới chân bị vướng phải cành khô, liền thẳng tắp nhào về phía trước.
Vốn cô không cần chật vật như vậy, hoàn toàn có thể dựa theo công lực Thái Cực bình thường luyện tập lộn một vòng để đứng vững.
Nhưng cô trăm triệu không dự đoán được, đằng sau vườn hoa là một mặt cỏ, trên mặt cỏ đặt một cái ghế nằm, trên ghế nằm thế nhưng lại là tiểu Lục gia đang nằm ngủ.
Mãn Nhập Mộng nhào qua, đúng lúc con ngươi Lục Kiêu Hà hơi mở, cô bị dọa đến đại não trống rỗng, đủ loại lộn nhào gì đó đều quên đến không còn một mảnh, vững vàng nằm ở trong ngực Lục Kiêu Hà.
Lục Kiêu Hà: "! "
Mãn Nhập Mộng: "! "
Không khí an tĩnh vài giây.
Mãn Nhập Mộng có chút gian nan ngẩng đầu lên khỏi ngực Lục Kiêu Hà, khuôn mặt nhỏ của cô có chút tái nhợt, mở to mắt tròn xoe nhìn anh, bỗng nhiên mếu máo, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh: "Đau.
"
Thanh âm này!
Thật sự nghe thế nào cũng như đang ủy khuất.
Trái tim Lục Kiêu Hà không hiểu sao lại co lại, rũ mắt nhìn về phía cánh tay cô, thì ra vừa rồi lúc nhào qua đây, cánh tay cô sượt qua bụi hoa có gai, làn da của cô gái nhỏ tinh tế, lúc này đã có chút sưng lên.
Bình sinh Mãn Nhập Mộng sợ nhất là bị đau!
Nhưng hôm nay, dù trời đất có sập thì cũng phải nhịn.
Cô nhìn thần sắc Lục Kiêu Hà, vị thiếu gia này chính là đang khó chịu mà.
Vì thế cô nhanh chóng bò dậy, đứng ở một bên xin lỗi: "Thực xin lỗi.
"
Nói xong liền muốn đi.
Cánh tay bị người nắm lấy, quay đầu nhìn lại vẫn là Lục đại thiếu gia.
Mãn Nhập Mộng nhịn đau, nhỏ đến không thể phát hiện mà nhíu mày: "Tiểu Lục gia còn có việc gì sao?"
Lục Kiêu Hà đứng lên, đi về phía trước hai bước, ngừng ở trước mặt Mãn Nhập Mộng.
Anh rũ mắt, cô liền lập tức cúi đầu, chính là không muốn đối diện với anh, giống như anh có thể ăn cô vậy.
Lục Kiêu hà liếc nhìn cánh tay bị thương của cô, thanh âm không hiểu sao lại lạnh nhạt hơn: "Định làm gì?"
"Hả?"
Mãn Nhập Mộng cắn môi, cơ hồ là đang chịu đau: "Tìm bác sĩ.
"
"Bác sĩ ở đâu? Em tìm như thế nào?"
Hôm nay Lục Kiêu Hà nói thật nhiều.
Mãn Nhập Mộng nhịn không được quở trách trong lòng vài câu, bất quá nghĩ lại, cô tới Vĩnh Chiết cũng chỉ ngây ngốc ở trong Lục gia, cũng không có ra khỏi cửa, đi đâu tìm bác sĩ?
Lục Kiêu Hà vừa thấy bộ dáng này của cô liền biết, cô nhóc này có đôi khi cũng rất ngốc, anh nghiêng người gọi một người hầu qua đây: "Gọi điện thoại, mời bác sĩ qua đây một chuyến.
"
Bác sĩ anh nói là bác sĩ tư của Lục gia, người hầu hiểu rõ, nhanh chóng chạy về đi gọi điện thoại.
Lục Kiêu Hà cũng không có tâm tư ngủ ở đây nữa, bước chân đi về phía phòng khách, Mãn Nhập Mộng do dự một chút rồi lại chọn một con đường khác để đi.
Lục Kiêu Hà đi được một đoạn rồi mà không nghe thấy tiếng chân, quay đầu lại nhìn cũng không thấy thân ảnh của Mãn Nhập Mộng đâu, nhìn quanh bốn phía, thấy cô đang đi trên một con đường khác, bước chân còn rất gấp, một chút ý tứ chờ anh cũng không có.
Rốt cuộc là anh đáng sợ tới mức nào?
Đến nỗi cô nhóc này lại sợ anh như vậy?
Sau khi về biệt thự, hầu gái dùng cồn rửa sạch miệng vết thương cho Mãn Nhập Mộng, đau đến mức hốc mắt Mãn Nhập Mộng đỏ lên, liên tiếp dùng sức siết chặt lấy quần áo mình, lúc này mới không nhịn được kêu ra tiếng.
Lục thiếu gia ngồi ở đối diện nhìn nửa ngày, biểu tình đạm mạc, chống cánh tay lười biếng đánh giá Mãn Nhập Mộng.
Mãn Nhập Mộng cảm thấy anh đang thưởng thức bộ dáng đau khổ khi