Edit by Shmily
---------------------------------
Gió ấm thổi qua, làm lá cây Hương Chương vang lên mấy tiếng sàn sạt.
Mãn Nhập Mộng cầm bút vẽ nhìn Lục Kiêu Hà dưới sân.
Cành lá chiết xạ ra một vầng sáng, thiếu niên lười biếng dựa lưng vào tường, khóe miệng anh ngậm một điếu thuốc, tản mạn nghiêng đầu, nửa híp mắt gõ gõ điếu thuốc bắn ra tàn thuốc.
Bút vẽ trong tay Mãn Nhập Mộng nhỏ một vết mực nước đậm lên đùi cô, làm cô hoàn hồn.
Cô lấy khăn giấy qua lau chân, thần sắc bình tĩnh "ồ" một tiếng.
Anh nói đang nhìn cô.
Cô trả lời: "Ồ."
Là cô gái nào thì đều sẽ không trả lời như vậy đi, ít nhất cũng phải đỏ mặt chứ.
Quả nhiên người xuất thân từ trong núi đều ngốc nghếch như vậy.
Lục Kiêu Hà như đang trào phúng, nhẹ chậc một tiếng.
Dập điếu thuốc rời đi.
Sau hai tuần Mãn Nhập Mộng dốc lòng luyện vẽ, Lục lão gia tử rốt cuộc cũng không nhìn được nữa, thấy cô gầy hẳn một vòng, đau lòng nhíu mày thật chặt.
Ông liền lên tiếng, gọi Chúc Nghệ mang theo Mãn Nhập Mộng ra ngoài đi dạo, đừng cứ suốt ngày ở nhà như vậy.
Mệnh lệnh của Lục Thương, Chúc Nghệ nào dám không nghe, ngày hôm sau liền đẩy hết công việc ra sau, đưa Mãn Nhập Mộng tới trung tâm mua sắm lớn nhất Vĩnh Chiết.
Bà cảm thấy cô nhóc này quá ngoan ngoãn rồi, lại còn hơi mờ mịt về thành phố này, vẫn là nên tiếp xúc thêm nhiều thứ bên ngoài thì tốt hơn, miễn cho sau khi khai giảng lại không thể kết bạn được ở trường đại học.
Mà tới lúc ngồi lên trên xe, Mãn Nhập Mộng vẫn còn nhớ thương cái bức Hà Đồ mà cô vẫn chưa vẽ xong kia, bộ dáng ngây ngốc y như cái đầu gỗ.
Đây là lần đầu tiên cô ra cửa khi tới Vĩnh Chiết, Chúc Nghệ săn sóc chu đáo, tránh để cô cảm thấy không quen, vẫn luôn dắt theo cô đi bên người.
Sau khi vào trung tâm thương mại, Mãn Nhập Mộng rốt cuộc cũng bị khí lạnh bên trong thổi đến thanh tỉnh hơn chút.
Nhìn quanh một vòng, từ tầng một tên đến tầng mười, mỗi một tầng đều được trang trí rất đẹp, người đi đường quần áo xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã, đi qua đi lại trước các cửa hàng nối liền không dứt.
Ngay cả Chúc Nghệ ở bên người cũng là một thân váy đỏ, trên gương mặt mỹ lệ đeo một cái kính râm cỡ lớn, khuỷu tay xách túi lớn túi nhỏ quần áo mùa đông xa xỉ mới ra trên thị trường, hầu gái cùng tài xế đi thành một hàng phía sau, ước chừng là đặc biệt đi theo để xách đồ cùng phu nhân.
Trái lại là Mãn Nhập Mộng, thật sự có chút không hợp nhau.
Chúc Nghệ nhìn mắt cô, cô gái này không cao ngạo không nóng nảy, trước đó bà đưa quần áo với trang sức hàng hiệu cũng chưa từng thấy cô mặc qua bao giờ, vẫn luôn mặc những đồ mình mang từ nhà tới.
Bà thân mật giữ lấy tay Mãn Nhập Mộng: "Hôm nay thích cái gì thì chọn cái đó, đừng khách khí với dì."
Mãn Nhập Mộng gật đầu nói được, đến nỗi chọn hay không chọn thì đó lại là chuyện khác.
Chúc Nghệ cũng coi như có một chút hiểu biết về cô nhóc này, hầu như tất cả mọi chuyện cô đều đáp ứng, tuy rằng mặt ngoài tỏ vẻ thuận theo, nhưng kỳ thật trong lòng cô rất kiên định, chuyện cô không muốn thì người khác có bức cũng không được.
Chúc Nghệ kéo cô lên tầng, một đường đi vừa nói vừa cười, gặp được một vị phu nhân hay tiên sinh quen biết là sẽ thoải mái hào phóng giới thiệu Mãn Nhập Mộng cho bọn họ làm quen.
Nhìn từ xa cũng biết được rằng Chúc Nghệ cực kỳ thích cô gái nhỏ này, lỗi kéo tay cô không chịu buông, ngay cả ý cười trên mặt cũng rất ôn nhu.
Khung cảnh này dừng ở trong mắt người có tâm tư thì vô cùng chói mắt.
Lâm Khả Khê vất vả lắm mới nghe được từ Đinh Khải Trạch rằng ngày hôm nay Lục Kiêu Hà sẽ tới quán bar Hải Đăng, lúc này mới hẹn chị em tốt đi mua quần áo mới, chuẩn bị tới gặp Lục Kiêu Hà.
Mới từ trên tầng trung tâm thương mại xuống, liền gặp phải khung cảnh "mẹ con hòa hợp" này.
Cô ta nhíu mày nhìn trong chốc lát, thấy Chúc Nghệ thật sự thích con nhóc ở bên cạnh kia, không giống như đang giả vờ.
Lâm Khả Khê hừ lạnh một tiếng: "Chúc Nghệ này còn rất biết giả vờ, trước kia tớ nịnh nọt bà ta thì cũng chỉ nhận được vài câu khích lệ, trừ cái này ra thì chưa từng thấy bà đối xử với thiên kim tiểu thư nào tốt hơn tớ, con nhóc chết tiệt kia là từ đâu chạy tới?"
Chị em tốt bên cạnh cười một cái: "Buồn cho cậu còn thích Lục thiếu gia lâu như vậy, sao còn không biết là một tháng trước nhà bọn họ có đón một con nhóc nông thôn vào ở chứ, gọi là cái gì mà Mãn Nhập Mộng ấy, nghe nói là cháu gái bạn tốt của Lục lão gia tử, rất được Lục gia yêu thích đó."
"Từ nông thôn đến?"
Lâm Khả Khê đánh giá Mãn Nhập Mộng, ngoài ý muốn là không nhìn ra bất kì hơi thở hoang dã quê mùa nào: "Thật à?"
"Còn có thể là giả sao?"
Người bên cạnh ghé sát vào Lâm Khả Khê, ngữ khí vui vẻ, nhưng mà trong ánh mắt lại chứa sự khinh thường không thể che giấu: "Nghe bảo là tới từ cái nơi khỉ ho cò gáy núi Thanh Sầm ấy, hôn nay nhìn thấy còn khá bất ngờ nhỉ, đó rõ ràng là một cô gái xinh đẹp thoát tục mà, cũng khó trách Lục gia thích cô ta như vậy, chỉ là..."
Lâm Khả Khê quay đầu trừng mắt nhìn bạn mình: "Chỉ là cái gì?"
Thiếu nữ bên cạnh cười khẽ một tiếng, ngữ khí có chút vui sướng khi người gặp họa: "Cũng không biết là Lục thiếu gia cậu đặt trên đầu quả tim kia hằng ngày sớm chiều ở chung với một tiểu tiên nữ như vậy, có phải rất dễ bị cuỗm mất hay không?"
"Không có khả năng!"
Nhắc tới Lục Kiêu Hà, đó là một cây kim trong lòng Lâm Khả Khê, một thiên kim tiểu thư Lâm thị như cô ta, muốn dạng bạn trai gì mà không có chứ.
Nhưng mắt cô ta lại cao hơn đỉnh, vẫn luôn cảm thấy chỉ có nhân tài như Lục Kiêu Hà mới xứng với mình, cho nên chẳng sợ nhiều lần bị làm nhục, cô ta cũng quyết không từ bỏ.
Nhiều năm như vậy, chuyện Lâm Khả Khê thích Lục Kiêu Hà đã không còn là bí mật trong vòng thượng lưu, dường như tất cả mọi người đều đang yên lặng quan sát, cũng cam chịu chấp nhận rằng rồi sẽ có một ngày Lâm Khả Khê sẽ gả vào Lục gia.
Ngay cả sản nghiệp của Lâm Thị cũng cho là như vậy, năm lần bảy lượt vươn cành ô liu ra phía Lục gia, nhưng Lục lão gia tử với Chúc Nghệ đều không tiếp chiêu, cũng không biết cái chuyện tốt này bao giờ mới thành sự thật.
Dũng cảm theo đuổi tình yêu là chuyện tốt, nhưng mà lì lợm quá thì sẽ khiến người khác chán ghét.
Lâm Khả Khê tuy là phản bác lại lời bạn mình nói, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn dựng lên một tấm lá chắn đối địch với Mãn Nhập Mộng.
Không sai, con nhóc này tuy rằng xuất thân và địa vị đều kém hơn so với cô ta, nhưng lại thắng ở chỗ xinh đẹp hơn, khí chất cũng độc đáo, hơn nữa người Lục gia còn thích cô như vậy, khó bảo toàn được rằng trong tương lai Lục Kiêu Hà sẽ không khom lưng vì cô.
Chuyện này không thể xảy ra, tuyệt đối không thể xảy ra!
Lâm Khả Khê cô ta nỗ lực nhiều năm như vậy đều không làm được, sao có thể để một con nhỏ chết tiệt tới từ nông thôn nhanh chân chiếm trước?
Lòng tự trọng cùng tâm tư hư vinh đều đang quấy phá trong đầu Lâm Khả Khê, vô hình trung khiến địch ý của cô ta đối với Mãn Nhập Một sắp phá nát phía chân trời...
"Gọi điện thoại cho mẹ tôi, bảo bà ấy lập tức tới đây."
Lâm Khả Khê nhìn tài xế phía sau ra lệnh, người bạn bên cạnh nói: "Cậu muốn làm gì? Cũng không thể tính kế Chúc Nghệ, bà ta không dễ chọc."
"Cậu thì biết cái gì."
Lâm Khả Khê cười, trong mắt lại vô cùng tàn nhẫn: "Thứ tớ muốn, chưa từng để mất khỏi tay."
Cho dù là đoạt đi nữa.
Cho dù là không từ thủ đoạn, thì cũng phải là của cô!
***
Mãn Nhập Mộng cùng đi dạo với Chúc Nghệ đã được một tiếng, điều hòa trong trung tâm vừa phải, rất thoải mái, trên đường đi cô lại ăn chút đồ ăn vặt, hiện tại có chút mơ màng sắp ngủ.
Chúc Nghệ đang chọn vòng cổ, quay đầu liền thấy Mãn Nhập Mộng ngồi ở sofa bên cạnh cúi đầu ngủ gà ngủ gật, bất đắc dĩ cười cười, đang muốn đi qua gọi cô thì lại bị một người phụ nữ béo chặn tầm mắt.
"Chúc tổng, đã lâu không gặp."
Chúc Nghệ ngẩng đầu, thì ra là phu nhân của tập đoàn Lâm thị: "Cát phu nhân cũng tới đây dạo phố sao?"
"Đúng thế."
Cát Vân có gương mặt phúc hậu, châu báu đeo khắp người xem hoa cả mắt.
Chúc Nghệ cười nhạt: "Vậy Cát phu nhân cứ tiếp tục, tôi có việc đi trước."
Chúc Nghệ đang muốn nghiêng người rời đi thì Cát Vân lại chắn bà lại: "Chúc tổng đừng nóng vội chứ, khoảng thời gian này tôi thường xuyên gửi thiệp mời cho cô, mời cô tới thưởng trà với tôi đều không thấy cô tới, hôm nay gặp được, chúng ta tìm một chỗ uống cafe đi."
Chuyện làm ăn của Lục gia rất thuận lợi, có thể kết giao đương nhiên là phải tận lực làm, sản nghiệp của Lâm thị tuy so với Lục gia không tính là cái gì, nhưng tốt xấu cũng là người trong một vòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy.
Nói không chừng sau này còn sẽ hợp tác làm ăn, trước kia đã từ chối lời mời nhiều lần rồi, lần này người ta tự mình tới cửa mời, bà mà từ chối nữa thì không khác nào vả mặt người ta, chỉ sợ là sẽ tổn thương hòa khí.
Chúc Nghệ gật dầu: "Vậy để tôi sắp xếp cho đứa cháu gái của tôi trước đã."
"Cháu gái?"
Cát Vân cũng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, đang an an tĩnh tĩnh ngồi trên sofa, đôi mắt trong trẻo, lúc cười lên rất ôn nhu ngoan ngoãn.
Chúc Nghệ thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứa nhỏ này ở bên cạnh bà có đôi lúc lộ ra tính tình trẻ con, nhưng có người ngoài ở đây lại rất khéo léo, vừa mới rồi còn ngủ gà ngủ gật mà bây giờ đã tỉnh táo lại nhanh như vậy, bà đi qua xoa xoa mặt Mãn Nhập Mộng: "Nếu không Mãn Mãn về nhà trước được không, dì còn có chút việc."
Vừa mới rồi đi dạo lâu như vậy, nhưng phàm là gặp được vị phu nhân cùng thiên kim nào thì Chúc Nghệ cũng không bủn xỉn giới thiệu cho bọn họ quen biết.
Nhưng tới lượt vị phu nhân trước mặt này thì lại im bặt không có nhắc tới, chắc là...!không phải người tốt gì? Cho nên dì Chúc không hy vọng cô với bà ta lui tới?
Mãn Nhập Mộng chớp chớp mắt, cũng rất thông minh, coi như không nhìn thấy Cát Vân, cười cười gật đầu với Chúc Nghệ: "Dạ."
Chúc Nghệ mang ánh mắt tán thưởng, phân phó tài xế với Hứa Lam chăm sóc cô thật tốt, sau đó liền bị Cát Vân thân thiện lôi kéo rời đi.
Tài xế hỏi: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta về nhà sao?"
Mãn Nhập Mộng ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Xe đỗ ở dưới tầng hầm để xe, tài xế đi lấy xe, Mãn Nhập Mộng ra khỏi trung tâm thương mại thì liền cảm thấy nóng nực, kéo theo Hứa Lam đi tới cửa hàng đồ uống lạnh gần đó mua hai cây kem.
Cô chuẩn bị đi tới cửa bãi để xe chờ tài xế lái xe ra, kem trong tay mới vừa đưa tới bên miệng, còn chưa ăn được miếng nào...
Đột nhiên có một chậu nước lạnh lẽo từ trên trời đổ xuống, xối thẳng vào hai người Mãn Nhập Mộng với Hứa Lam ở bên dưới, trong nước còn có cả đá, từ trên cao đổ xuống trên người, lạnh đến mức đau thấu xương.
Một chậu kết thúc, ngay sau đó là chậu thứ hai, lúc này Mãn Nhập Mộng chú ý tới, kéo Hứa Lam nhanh chóng né qua.
Tuy là tránh được chậu nước thứ hai, nhưng cả hai người đều đã ướt đẫm.
Đặc biệt là Mãn Nhập Mộng, trên tóc cô còn nhỏ một chuỗi bọt nước dài, váy liền áo màu xanh biếc gắt gao dán ở trên da thịt, cánh tay bị khối băng đập trúng đã hơi xanh tím, cô gái nhỏ mảnh khảnh ướt nhẹp đứng ở dưới ánh nắng mặt trời chói chang, chật vật đến đáng thương.
Người qua đường tuy là đồng tình nhưng lại chẳng có ai đi lên hỏi thăm.
Hứa Lam đã bị dọa khóc, ngẩng đầu nhìn về phía người dở trò đùa dai kia, thấy là Lâm Khả Khê thì khóc càng thêm sợ hãi.
Cô ấy run run kéo Mãn Nhập Mộng: "Tiểu...!tiểu thư."
Nước đá này đã qua gia công xử lý, nhiệt độ rất thấp, hắt lên trên người, cho dù là trong cái nắng hè chói chang đi nữa đều có thể khiến người ta nhịn không được phát run.
Lông mi Mãn Nhập Mộng còn mang theo bọt nước, rũ mắt thấy cây kem nát nhừ trên mặt đất, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Tiếc quá."
Lâm Khả Khê ngồi ở ban công cửa hàng trên tầng hai xem đến hả hê, đây là con phố phồn hoa nhất Vĩnh Chiết, lại là ngã tư, cửa hàng hai bên đường nhiều không kể xiết, mặc kệ là cô đi ra từ phía nào, Lâm Khả Khê đều có thể ở đó chờ cô, huống chi con phố ngày người đến người đi, chính là nơi tuyệt vời để chỉnh người.
Lâm Khả Khê phun ra một ngụm ác khí, trong lòng thập phần thống khoái, thấy Mãn Nhập Mộng bị dội đến ngu người, bị người ta bắt nạt cũng không rên tiếng nào, thế mà còn có tâm tình tiếc nuối cây kem kia, đột nhiên cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều, con nhỏ ngu ngốc này, Lục Kiêu Hà sao có thể thích?
Mãn Nhập Mộng chậm rãi ngẩng đầu đối diện với Lâm Khả Khê, ánh mắt cô bình tĩnh đến đáng sợ, tròng mắt đen nhánh như vực sâu, Lâm Khả Khê bị nhìn chằm chằm thực sự không thoải mái.
"Mày nhìn cái gì?"
Lâm Khả Khê giận dữ cầm một cục đá trong chậu nước bên cạnh ném xuống, vừa vặn đập trúng vào trán Mãn Nhập Mộng: "Còn dám nhìn! Tao sẽ móc mắt mày ra!"
Mãn Nhập Mộng chậm rãi thu mắt lại, phản ứng này quá an tĩnh, an tĩnh đến có chút quỷ dị.
Người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, phảng phất như đang chỉ trích Lâm Khả Khê quá kiêu ngạo, bạn tốt của cô ta ở bên cạnh nhắc nhở: "Được rồi, làm lớn chuyện để Chúc Nghệ biết thì không hay, bà ta chắc là đang ở uống cafe ở gần đây thôi."
Lâm Khả Khê trừng mắt nhìn Mãn Nhập Mộng một cái: "Hôm nay coi như mày gặp may, nhớ kỹ cho tao! Sau này cách xa Lục Kiêu Hà ra một chút, nếu không tao sẽ không tha cho mày!"
Ba chữ "Lục Kiêu Hà" làm Mãn Nhập Mộng nhíu mày, cô cầm góc váy vắt nước, nhạt giọng hỏi Hứa Lam: "Chị quen cô ta sao?"
Bộ dáng vừa rồi của Hứa Lam dường như thực sự sợ hãi Lâm Khả Khê.
"Đúng vậy."
Hứa Lam nói: "Trước kia tôi từng làm trong Lâm gia, Lâm tiểu thư...!thật sự không dễ chọc."
"Bắt nạt chị?"
Thanh âm Mãn Nhập Mộng nhẹ nhàng, không nhìn ra chút ủy khuất cùng chật vật nào sau khi bị bắt nạt.
Hứa Lam cũng bắt đầu học cô vắt nước trên quần áo đi: "Phải, đây là chuyện hằng ngày."
"Bắt nạt thế nào?"
"Vả mặt, dùng kim đâm, dùng chân đá, giật tóc,..."
Mãn Nhập Mộng gật gật đầu, ngữ khí không rõ ý vị: "Cô ta rất có thủ